La terre natale
Pourquoi le prononcer ce nom de la patrie ?
Dans son brillant exil, mon cœur en a frémi,
Il résonne au loin dans mon âme attendrie,
Comme les pas connus ou la voix d’un ami.
Montagnes que voilait le brouillard de l’automne,
Vallons que tapissait le givre du matin,
Saules dont l’émondeur effeuillait la couronne,
Vieilles tours que le soir dorait dans le lointain.
Murs noircis par les ans, coteaux, sentier rapide,
Fontaine où les pasteurs accroupis tour à tour
Attendaient goutte à goutte une eau rare et limpide,
Et leur urne à la main, s’entretenaient du jour.
Chaumière où du foyer étincelait la flamme,
Toit que le pèlerin aimait à voir fumer,
Objets inanimés, avez-vous donc une âme,
Qui s’attache à notre âme et la force d’aimer ?
Lamartine
Méditations poétiques
Cố hương
Nhắc chi hai tiếng cố hương,
Lưu ly ngàn dặm *, luyến thương vô ngần.
Vẳng nghe…, lòng dạ bâng khuâng,
Tưởng như giọng nói, bước chân thân tình.
Núi non mờ dưới sương thu,
Ban mai thung lũng sa mù bạc phau,
Liễu tơ trút lá rũ sầu,
Tháp xưa vàng rực, ánh màu từ xa.
Tường đen, đường dốc lưng đồi,
Mục đống thường rủ nhau ngồi bên khe, (1)
Hứng từng giọt nước trong veo, (2)
Tay cầm bình gáo, mải mê chuyện trò.
Nhà tranh, ánh bếp, khói lan,
Khiến bao du khách bàng hoàng bước đi,
Phải chăng những vật vô tri,
Có tâm hồn gợi, gieo tình luyến thương. (3)
Ngọc Dung
* Năm 1860, bị sạt nghiệp và bị nợ nần, Lamartine phải bán ngôi nhà mến yêu của mình ở làng quê Milly, rồi về cư ngụ tại một nhà ngỉ mát ở Passy, do chánh quyền thủ đô Paris tặng.
(1) Mục đồng mạch nước thường ngồi chắn che
(2) Hứng từng giọt nước trong khe
(3) Tâm tình cũng có, huống gì ta đây ?