Lê Hiền
Tác giả đã góp nhiều bài viết đặc biệt và đã được trao tặng giải thưởng Việt Về Nước Mỹ. Ông sinh năm 1951, du học Nhật trước 1975. Đến Mỹ năm 1981. Hiện là cư dân Irvine, Nam California. Công việc: Kỹ Sư Điện tại một hãng trong cùng thành phố. Đây là bài viết mới nhất.
****
Có quả thì phải có nhân, kết quả ngày hôm nay tôi có là do việc làm của những ngày tháng cũ, tôi xin dài dòng để ngược trở về 20 năm trước. Sinh lão bệnh tử, cái vòng luẩn quẩn mà con người ta không ai thoát được. Con người khi sinh ra đời là đã mang mầm mống của đủ thứ loại bệnh, nặng hay là nhẹ, cảm ho sổ mũi cũng là những thứ bệnh thông thường của con người, có người đã bị bệnh từ ngay lúc còn trong lòng mẹ. Tôi xin được đề cập đến chứng bệnh của tôi, của kẻ đã trải qua lứa tuổi sồn sồn, và sắp bước qua tuổi thất thập cổ lai hy.
Thời tôi chưa lấy vợ, quả thật tôi còm cõi ốm o gầy mòn quá sức tưởng tượng, mức cân nặng chỉ có khoảng 90 pounds, vòng bụng thật lý tưởng 26 inches. Đi đứng như muốn xiêu vẹo, do vậy khi ra mắt bố vợ tương lai ngài phán một câu để đời với cô con gái, ba thấy anh chàng này coi bộ đi ra đường gió thổi cũng té, mai mốt lấy chắc con phải bảo vệ anh chàng ta quá. Cả nhà được một trận cười nghiêng ngả vì cái tướng ốm tong ốm teo của tôi, sau này nàng kể lại tôi mới biết. Có một lần ghé thăm chợ, gặp đúng lúc xe hàng chở gạo về tôi ra cái điều ta đây khỏe mạnh vác liền một lúc mấy chục bao gao 50 pounds. Tối về đêm đó mình mẩy rêm hết, hai chân cứng ngắc không cục cựa được, ngày hôm sau trở lại chợ tướng của tôi vốn đã xiêu vẹo nay càng xiêu vẹo hơn, đi đứng như người robot, khiến mọi người lại thêm được một trận nữa. Chắc cũng vì cái điều cà chớn này mà tôi được vợ chăng. Sau khi lấy vợ được vài năm là tôi bắt đầu lên cân tà tà không gì ngăn cản được, cứ một năm tăng lên 1 inches cho đến khi vòng bụng tôi trở thành bão hòa tới 35 inches và đạt được 150 pounds, những quần áo cũ lần lượt được ra đi không lời từ gĩa. Cứ đến cuối tuần là nàng sửa soạn các món ăn chơi bằng cách đưa cho tôi một thực đơn với một lô món ăn.
- Tuần này anh muốn ăn gì? Phở, bún mọc, bún bò huế, bò nướng vĩ.
-
Em nấu phở đi anh thèm ăn bát phở tái.
-
Vậy thì anh chịu khó đi chợ mua xương, 1 ký thịt bò mềm chọn cái ít gân, rau thơm gồm có húng và ngò gai, một ít ớt chỉ thiên.
-
Cần mua chanh không?
-
Có chứ thiếu chanh thì mất ngon.
Nàng hì hục bắt tay vào nấu ăn, xương được nhúng vô nước sôi khoảng 5 phút để lọc bỏ đi những chất máu và mùi hôi, sau đó được bỏ vào nồi nước nóng, những bọt máu nổi được vớt bỏ đi cùng với nước mỡ từ tủy chảy ra. Năm tiếng đồng hồ sau mùi phở bốc thơm ngậy đói chịu không nổi. Chờ lâu quá tôi quất liên tục hai tô phở tái lớn nhanh như chớp mà vẫn còn thòm thèm, thằng con lớn tôi nịnh mẹ.
-
Mom, nấu phở ngon số một.
-
Tôi đưa đẩy thêm, má mày sắp sửa mở tiệm phở rồi đó.
Có những lúc tôi thèm món ăn chơi, bèn nịnh nàng.
-
Người đẹp đi chợ mua cua về làm món cua rang muối để nhậu lai rai, em làm món này số một.
Cua đem về tôi có nhiệm vụ bẻ hai càng còn dẫy dụa, bóc cái mai rồi bẻ làm đôi, rửa sạch sẽ xong đưa cho bà xã trổ tài. Khoảng 15 phút sau món cua rang muối còn bốc khói được đặt trên bàn. Tôi khui một lon bia Budweiser lạnh nghe cái tách, làm một hớp dài trước khi thưởng thức món khoái khẩu của tôi. Vừa ăn vừa khen bà xã rối rít, cô con gái bên cạnh ngồi ăn ké với bố mút ngón tay chùn chụt vì chất mặn ngậy béo dính trên ngón tay.
Lâu lâu chính nàng thèm món bánh xèo, nên cả gia đình đều được thưởng thức món ăn chơi miền nam này. Bột đã được khuấy kỹ đổ vào chào mỡ nghe cái xèo thật là vui tai, thường nàng làm cho tụi nhỏ ăn trước xong xuôi, hai vợ chồng tôi ngồi lai rai đến cả sáu bảy miếng bánh xèo nhỏ. Lẽ dĩ nhiên là không quên một ly Hennessy nhỏ.
Quầy rượu nhà tôi là một cái melting pot với đủ các loại rượu di dân từ Anh (Johnnie Walker), từ Pháp (Hennessy, Remy Martin, Napoleon, Courvoisier), từ Canada (Crown Royal, Black Velvet), từ Mễ (Tequila, Bacardi), từ Ý (Martini&Rossi, Goldschlager), từ Nga (Vodka), từ Ái Nhĩ Lan (Braileys), từ Đức (Jagermeister), vv... Các loại rượu thuộc loại bình dân này rất được dân chúng Mỹ ưa chuộng và được bầy bán tại các siêu thị Ralphs, Albersons, Stater Bros, Rite Aid, Save-On Drug, vv... Gía rất rẻ từ 15 đồng cho đến 30 đồng mà thôi, tôi chưa bao giờ đụng đến những thứ rượu mạnh thứ thiệt gía từ mấy trăm đồng cho đến ngàn đồng. Thật ra cả tháng tôi mới nhâm nhi một chút rượu đế cho biết cay đắng cuộc đời. Uống là phụ, còn bày rượu để cho đẹp và làm kiểng là chính. À quên! quầy rượu của tôi cò có cả rượu tù Việt Nam đó là rượu đế ngâm rắn mà bà chị dâu đem từ Việt Nam qua tặng. Nhìn 2 con rắn lục và hổ mang ngâm trong đó, thấy ghê tôi nào dám đụng đến.
Món thiệt bò bít tết thì khỏi nói rồi, tôi ăn uống vô tội vạ, thịt bò ở Mỹ quá rẻ, mà khi đã ăn món này thì tôi nào có tha một ly rượu chát đỏ. Nghe ai nói xúi dại, ăn thịt nhiều thì phải uống rượu để cho tiêu mỡ. Tiêu mỡ đâu không thấy, sờ vào bụng tôi thấy núng nính toàn mỡ là mỡ. Tướng đi của tôi bây giờ chắc nịch nặng nề không còn gầy ốm đi xiêu vẹo như thuở mới lấy vợ, ba mẹ vợ khen tướng tôi trông phát tài rồi, mặt mày núng na núng nính thịt mỡ, khen vợ tôi nuôi chồng khéo quá. Rõ là quá tội, phát tài đâu không thấy mà sau này trở thành phát bịnh, xin đọc hồi sau sẽ rõ. Càng được khen, vợ tôi càng trổ tài nấu nướng, tôi cứ tà tà hưởng thụ, thân thể tôi cứ tà tà lên cân không gì cản nổi.
Còn bữa nào gia đình nhà nàng đến chơi thì ôi thôi đủ mọi món. Từ chạo tôm, gỏi, gà rút xương, tôm chiên bột, bò lúc lắc, bê thui, lại còn thêm món dồi heo. Món này cô gái út rất thích, mẹ mua nóng hổi từ chợ về nó liền cắt ra một miếng để thưởng thức trước đã. Mọi người vui vẻ ăn uống, tôi được dịp ăn uống thả dàn đến phình cả bụng không thèm nghĩ hay chưa bao giờ nghĩ đến bị cao mỡ, còn quá trẻ chưa qua khỏi tuổi 55 thì ta cứ việc ăn uống không kiêng cữ. Lâu lâu lại còn mua trứng hột vịt lộn đem về lai rai vài sợi nữa mới chết, cô con gái đập vỏ trứng lấy phần lòng đỏ, còn lại lòng trắng và con vịt sắp nở đưa lại cho tôi nhét hết vào bụng. Hai bố con ngồi ăn lai rai, tôi thì uống bia còn cô con gái thì uống seven up. Nhưng mà kể cũng tuyệt, uống một hớp bia lạnh rồi chấm miếng hột vịt lộn vào muối tiếu rồi đưa vào miệng cùng với một chút rau răm, cái mùi rau răm trộn lẫn với muối tiêu và hột vịt lộn quậy tan trong miệng sao nó ngon ơi là ngon.
Ăn chán chê các món việt nam, gia đình tôi thỉnh thoảng đổi qua ăn món Mễ, nào là Taco và Buritto, chúng cũng dòng họ thức ăn dùng thịt bò để nấu. Thịt bò cục đã được vợ tôi hầm trong nồi súp de đến nửa tiếng nên miếng thịt rất mềm, bỏ vào miệng cứ gọi là ngọt lịm chất béo bổ. Tôi ăn đến phình cả bụng. Ăn món Mễ thì phải uống Corona vắt chút chanh hay Taquila hiệu con hưu có sừng cao thì nó mới đúng điệu dân gốc Hispanic. Chỉ thiếu có ngưòi đẹp Mexico và nhịp điệu Rumba nữa là đủ bộ.
Có những lần vợ chồng cô em của bà xã đến ghé chơi vài ba ngày, ông chồng thuộc loại ăn “hơi ít” nên xơi một con gà dễ dàng trong chớp mắt, hamburger phải là 4 cái mới gọi là hơi lưng bụng, nấu ăn ở nhà thì không đã miệng cho anh chàng nên chúng tôi ra nhà hàng “All you can eat, buffet” để ăn mệt nghỉ cho nó tiện việc sổ sách khỏi phải nấu nướng và rửa chén đĩa chi hết. Các nhà hàng “ăn mệt nghỉ” này thường là khá lớn trông rất khang trang với đầy đủ các món ăn trên 100 món, tập trung những món ăn nổi tiếng của nhiều nước như Pizza, Taco, Sushi, Kung Pao Chicken, Tôm Hùm, vv…, món tráng miệng thì có nho, tao, dau, cam, vv…, mọi người ăn từ 2 đến 4 đĩa. Hàng trăm món ăn thuộc vào loại giết người không dao và từ từ, được tôi dồn vào bụng liên tu bất tận. Bởi vậy khi ra về mọi người trông có vẻ mệt nhọc vì cái miệng làm việc quá sức. Thiệt tình! khổ cái thân.
Không những vậy tôi còn được thưởng thức lại những món ăn quốc hồn quốc tuý của người Việt như món dưa muối và cá pháo. Mỗi lần nghe tin cha mẹ vợ xuống thăm là bà xã muối sẵn một lọ dưa lớn, và cà pháo. Làm dưa và cà pháo sao cho khỏi khú cũng là một nghệ thuật, khi cha mẹ vợ về còn dư nhiều cà pháo tôi cứ tà tà mỗi ngày ăn một chút cho đến hết, chẳng lẽ đem đổ thì phí của trời. Mỗi chiều tôi ngồi yên lặng gắp từng quả cà pháo tròn trịa, cắn nhẹ môt góc nhỏ cà pháo, chép chép cái miệng để cho vị chua và chát của cà thấm vào lưỡi, sau đó quẹt vào đĩa mắm tôm đã được bỏ ớt cay và pha thêm chanh cho nó thêm vị, xong và một miếng cơm nóng hổi, cha cha tuyệt cú mèo, tôi xơi một lúc 4 bát cơm nóng ngon lành. Món dưa và cà pháo này thì khỏi nói rồi, lượng muối được bỏ vào khá nhiều, nhất là mắm tôm thì có hơi quá mặn, ngày hôm sau độ cao máu của tôi tiến triển khả quan vượt trên mức bình thường. mặc kệ thưởng thức cái đã chuyện bệnh hoạn thì hạ hồi tính sau. Người có bệnh trạng về tim thì phải kiêng ăn mặn, mà cà pháo mắm tôm là món rất mặn. Nên nó ảnh hưởng đến bệnh tim của tôi sau này. Nhưng lúc này tôi cứ nghĩ đơn giản, sức trai còn khỏe nên không thèm để ý.
Cứ như vậy tôi được thưởng thức tất cả các món ngon vật lạ mà vợ tôi tìm tòi nấu. Tôi lại còn mua tặng nàng một lô sách tây tầu chỉ cách nấu các món ăn mới lạ ngoài món Việt. Nàng có biệt tài ăn thử một lần, sau đó về nhà có thể nấu ăn y chang.
Tôi chỉ biết ngồi thưởng thức các món vợ tôi làm từ tuần này qua tuần khác, năm này qua năm khác, tích tiểu thành đại (bệnh). Cho đến một ngày vào một buổi tối, mắt tôi tự nhiên bị lòa như có một chất lỏng nào đó chắn ngang tròng mắt, những chữ trên màn ảnh nhỏ bị lu mờ. Sáng sau đi làm, những chữ trên bảng chỉ đường bình thường tôi nhìn rất rõ từ xa, nay đến sát gần tôi chỉ thấy lờ mờ. Tôi hơi hoảng không biết có chuyện gì xảy ra cho cặp mắt không. Không dám chờ lâu, ngày hôm sau tôi đi khám bác sĩ về mắt, đầu tiên thử những dòng chữ trên bảng, bên mắt phải tôi còn thấy được lờ mờ nhưng bên mắt trái thì không, người y tá rọi ánh sáng vào mắt tôi, không thấy có gì vẩn đục trong mắt cả.
Văn phòng hẹn cho tôi đi chụp đầu ở nhà thương Fountain Valley, và chuyển tôi qua bác sĩ chuyên môn về mắt khác. Kết quả gởi về cho biết đầu tôi bình thường, như vậy cũng an tâm được một chút. Tới văn phòng bác sĩ mắt mới ở Santa Ana theo hẹn, trong khi chờ đợi ở ngoài, tôi thấy nhiều bệnh nhân đôi mắt bị mờ trông có vẻ mệt nhọc khiến tôi hơi ớn, sợ không biết đến phiên mình bác sĩ khám phá ra cái gì và định bệnh ra sao. Ròng rã một tháng khám bệnh bác sĩ vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân, nhưng con mắt bên phải tôi lại rơi vào tình trạng giống như con mắt trái, bây giờ thì tôi không tài nào đọc được sách báo, nhìn dáng người chỉ thấy lờ mờ và không đoán ra được ai.
Tôi quá thất vọng và nản chí, không lẽ mình bị loà quá sớm vào cái tuổi 46. Bác sĩ vẫn chưa kiếm ra được lý do tại sao đôi mắt tôi lại bị ra như thế, tôi phải xin nghỉ ở nhà hai tuần lễ bệnh vì không thể lái xe được nữa, đi khám bác sĩ bà xã phải chở đi chở về. Sang tháng thứ hai, bác sĩ chỉ thấy là áp huyết của tôi quá cao đo tới 280, bình thường khoảng (120/80), nhưng hai tròng mắt vẫn bình thường, bác sĩ vẫn chưa hiểu lý do gì mắt bị mờ. Bác sĩ mắt khuyên tôi đi khám tổng quát. Tôi lại phải trở ngược về bác sĩ gia đình. Qua xét nghiệm máu, kết quả cho biết tôi bị bệnh cao máu (280/140) và cao mỡ tới 340. Bác sĩ lắc đầu cho toa thuốc uống Atacand 32mg và Lipitor 40mg.
-
Lượng mỡ của ông cao quá, ông không bị nằm liệt là may.
-
Mắt em dạo này tự nhiên bị mờ đi không nhìn rõ được các vật dụng.
-
Kết quả thử nghiệm tôi đoắn chắc là do cao mỡ và áp huyết cao đẩy dung dịch từ trong khóe mắt vào con ngươi. Ông cứ thử uống các loại thuốc tôi liệt kê này để coi khi giảm áp huyết con mắt có sáng ra và bớt mờ đi không.
-
Bác sĩ nghĩ con mắt bị lòa là do áp huyết cao.
-
Tôi cũng không chắc chắn 100% phài làm cuộc thử nghiệm uống thuốc mới khẳng định được.
Trong những ngày này bà xã rất lo lắng, nàng cầu nguyện đức mẹ hàng đêm để cho tôi được tai qua nạn khỏi. Tôi vừa tròn 48 tuổi, bốn con giáp trôi đi chẳng lẽ đó là năm tuổi của tôi. Có lẽ một điều chắc chắn rắng qua tuổi 40 tôi đã không kiêng cữ về ăn uống, đã ăn uống thả giàn như tuổi 30, cơ thể tôi đã không còn có thể hấp thụ được những chất quá bổ dưỡng, những mạch máu của tôi giờ đây như những đường ống cống trong nhà bị nghẹt vì chất mỡ thải đóng chung quanh thành. Cứ thử tưởng tượng coi, mạch máu mình như một cái ống cống để thoát nước trong bồn rửa chén, ngày này qua ngày khác, từ từ thu hẹp lại bởi chất dơ đóng lại, tới một ngày nào đó chảy chậm rì một cách khó khăn, khi đó phải dùng ống để thục hay cắt bỏ để thay ống mới.
Có quả thì phải có nhân, đó là hậu quả của việc ăn uống thỏa thê không kìm hãm của những tháng ngày trong tuổi 35 cho đến 45. Kể cũng lạ, con người ta thì lo lắng và o bế chiếc xe hơi quá kỹ, nào là tune up, thay dầu, thay bình nước, cứ 60 ngàn miles lại check tổng quát. Còn thân thể đáng quí trọng của mình thì không cần take care gì cả, cứ đợi cho thân thể chạy hết 100 ngàn miles, rồi thì phát bệnh, sau đó lăn đùng lúc nào không biết.
Suốt một năm trời trị liệu bằng những phương pháp kết hợp, uống thuốc, kiêng ăn thịt có nhiều chất đỏ như thịt heo và nhất là thịt bò, bà xã nấu ăn riêng cho tôi với phần ăn thật lạt, tập thể thao mỗi ngày 1 tiếng.
Cho đến lúc nay nhà tôi mới sực tỉnh là chính nàng đã vô tình chiều chồng ăn uống mà đã gián tiếp hại tôi, ba cao thì tôi đã chiếm đến hai cao, còn cao thứ ba là đường chắc cũng sắp chớm. Nàng bây giờ soạn cho tôi một thực đơn mới của người tu hành, ăn nhạt càng ít muối càng tốt, thịt bò và cua rang muối được cắt giảm một năm trời không đụng đến một miếng, nàng thường xuyên nấu món phở gà hơi nhạt, và tôi chỉ ăn có một chén nhỏ, vì thế rất thèm. Về thể thao thì đi bộ thường xuyên hơn để cho máu huyết lưu thông.
Giấc ngủ của tôi tăng từ 8 tiếng đến gần 12 tiếng để cho đôi mắt được nghỉ ngơi không phải làm việc nhiều giúp cho việc chữa trị tốt đẹp hơn. Với những phương pháp trị liệu đơn giản trên, sau 3 tháng trời cặp mắt tôi từ từ coi rõ lại nhưng vẫn còn những lằn ngang rất khó chịu. Trong thời gian này tôi tạm ngừng đến bác sĩ mắt, thay vì vậy gặp bác sĩ gia đình thường xuyên.
Khoảng 2 tháng sau tôi phải đến văn phòng bác sĩ để lấy máu, lượng mỡ kỳ này xuống còn 300 nhưng vẫn còn quá cao, cho đến một năm sau mắt tôi hoàn toàn trông rõ trở lại, độ cao máu khoảng 110/80 và cao mỡ 198 vừa vặn dưới mức trung bình 200 một chút, sức nặng của thân thể phì nộn giờ giảm xuống 120 pounds, vòng eo khoảng 31 inches.
Sau này tôi bận đi kiếm nhà mới suốt 6 tháng trời, ăn uống thất thường, bỏ chế độ ăn kiêng, nên khi khám lại độ mỡ lại lên cao trên 220. Ngày trở lại văn phòng bác sĩ, trong thời gian chờ đợi chỉ lo sợ bác sĩ quở trách. Có tiếng gõ cửa.
-
Chào ông Hiền, vẫn mạnh khoẻ.
-
Chào bác sĩ, cám ơn bác sĩ đã có lời thăm hỏi, em bị đau ốm nên mới lại thăm bác sĩ.
-
Gớm cái ông này tôi đã bảo qua cái tuổi 50 rồi thì phải ăn uống điều độ.
-
Dạ em phải đi kiếm nhà mới mất 6 tháng trời nên đâm lười biếng trong vấn đề ăn uống kiêng cữ.
-
Thôi được rồi, kết quả thử máu cho thấy độ mỡ trong máu đã tăng lên 220, cao áp huyết khoảng 150/92, như vậy là không được tốt đâu đấy. Tôi kê lại cho ông thuốc để uống tiếp tục. Kỳ lễ Thanks Giving chắc ăn uống quá độ chứ gì.
-
Dạ, có chút đỉnh gà tây và ham thôi mà bụng nó cũng căng ra.
Qua cái tuổi 50 cơ thể không còn hấp thụ nhanh đồ ăn như hồi còn trẻ, nên nếu tôi không kiêng cữ lơ là thì mở sẽ tụ lại trong máu nhiều hơn, mà cao mỡ thì thường đi liền với cao huyết áp. Ông cụ thân sinh ra bà xã tôi tuổi đã cao nên bị đủ 3 chứng bịnh, cao mỡ, cao huyết áp và tiểu đường. Người đã hai lần bị tai biến mạch máu não thuộc loại nhẹ và đã phải thông mạch máu bị nghẽn nhỏ lại chỉ bằng một sợi. Hình như cho đến năm sau 60 tuổi ông cụ mới bắt đầu kiêng ăn uống, còn trước đó thì khỏi nói thả dàn. Có lẽ đây là cái gương cho tôi phải kiêng cữ từ bây giờ. Anh chàng Mễ mướn căn apartment tôi hồi trước, đang trong khi làm việc nấu ăn cho nhà hàng tự nhiên bị xây sấm mặt mày té xuống đất bất tỉnh, ông này mới có 36 tuối mà đã bị cao mỡ và cao áp huyết còn nặng hơn tôi, có lẽ do hậu quả việc ăn thịt bò, uống Taquila, và nhảy rumba quá nhiều. Nhân vật có thật trong bài viết “Đổi Thay Kiếp Người” mà tôi viết trước đây, đó là người con trai 36 tuổi bị tai biến mạch máu não nằm mê man trong nhà thương 3 ngày đêm đến ngày cuối cùng thì não bộ đã chết, tôi có đưa người quá cố đến nơi an nghỉ cuối cùng, lòng nặng trĩu vì thấy cuộc đời quá ngắn ngủi như kiếp phù du. Người thanh niên tuổi vừa 38 ở gần nhà cũ của tôi ở bị tai biến mạch máu não làm tê liệt cánh tay phải, anh thanh niên này vốn là một tay Karate đai đen nhị đẳng. Tât cả tai nạn xảy ra cũng chỉ vì chứng bệnh cao mỡ, lý do là người bị nạn chưa bao giờ đi khám bác sĩ vì nghĩ mình còn trẻ chắc là bệnh cao mỡ sẽ không bao giờ xảy đến với mình.
30 năm về trước cộng đồng Việt ít khi đề cập đến tai biến mạch máu não, nhưng sau 30 mươi năm trở lại đây câu chuyện về tai biến mạch máu não đã trở nên thường nhật hơn, một số trung tâm phục hồi cho những người Việt bị tai biến mạch máu não đã mọc lên. Cái thói quen ăn uống không từ bỏ được đã bắt đầu có triệu chứng và làm hại không ít người. Môt phần lớn có lẽ thức ăn ở Mỹ quá rẻ và dư thừa, từ người giầu cho đến nghèo đều có thể ăn uống như nhau, anh nghèo anh cũng có thể ăn được món thịt bò bít tết hàng ngày nếu muốn. Bởi vậy cái bệnh cao mỡ khắc nghiệt này không phân biệt giầu nghèo, di dân sang sống ở Mỹ vài năm sau nếu không kiêng cữ anh có thể mắc bệnh dễ dàng. Cuối tuần đi chợ với khoảng 100 dollars là gia đình có được nhiều bữa ăn bổ dưỡng, mà chỉ phải bỏ ra có một ngày lương đó là tính trên mức lương tối thiểu.
Chết thì ai không sợ, nhưng cái chết lại không sợ bằng bị nằm liệt giường khổ lây đến thân nhân. Vì lý do sợ làm khổ lây đến thân nhân tôi bắt đầu đi mua cuốn sách dạy nấu ăn về các món gà. Đại loại như sách dạy nấu ăn 365 món gà khác nhau có tựa đề “365 Best Chicken Dishes”. Lời mở đầu cuốn sách nghe đã hấp dẫn, làm như ăn xong đủ 365 món là hết bệnh cao mỡ ngay. Tựa đề cuốn sách cho thấy sự răn đe liền, anh phải ăn đủ 365 ngày chỉ có món gà mà thôi, nếu léng phéng ăn bậy bạ qua món thịt bò hay thịt heo thì đừng có trách. Có nghĩa là mỗi ngày anh phải ăn một món gà, ăn gà mỗi ngày chắc đến phải đau khổ mà chết quá. Nhìn vào mục lục cuốn sách thì thấy nhiều món ăn hình ảnh trưng bày thật độc đáo và bắt mắt nhưng không biết có ngon không. Lời mở đầu của cuốn sách: Dành cho những ai muốn từ bỏ chất béo trong red meat như thịt bò và thịt heo. Món ăn đại loại như: mở đầu với Vietnamese Chicken Noodle Soup, Fried Chicken, Curried Chicken, Thai Spiced Chicken, Baked Chicken, Lemon Chicken, Spaghetti Chicken Italiano, Barbecue Chicken, Broiled Chicken, Chiken Breast, nhìn thấy không là đã phát bệnh rồi.
Tôi lại còn vớ va vớ vẩn mua cuốn sách của tác gỉa người Mỹ viết về cách kiêng giảm cao mỡ mà không phải uống thuốc. Tại vì nghe quảng cáo thuốc tây có phản ứng phụ, rằng thì là thuốc dược thảo tốt hơn không hề có phản ứng phụ, nếu uống quá nhiều Lipitor thì gan sẽ có thể yếu. Bởi vì thuốc làm ngăn chặn sự hoạt động của gan làm cho gan yếu đi vì thiếu hoạt động, chất mỡ là một phần bên ngoài còn phần còn lại là do cơ thể bài tiết ra. Rõ khổ cho tôi, không biết đường nào mà mò nên uống thuốc tây hay dược thảo. Vào đề sách giảng giải nào là giảm ăn và thể thao sẽ làm tăng chất mỡ tốt (HDL) và làm giảm chất mỡ xấu (LDL), cuốn sách lại còn đe dọa cứ một trong năm người lứa tuổi từ 35 đến 65 là bị cao mỡ, có thể bạn là một trong những bệnh nhân này, tức là khoảng hơn 18 triệu người Mỹ một con số quá lớn, tác gỉa lại còn chú thích thêm trung bình cứ 33 giây lại có một người chết vì bệnh đau tim và tai biến mạch máu não, nghe khủng khiếp thật. Cuốn sách đọc qua toàn là những lời đe dọa hãi hùng, cho nên sau khi đọc xong tôi bị căng thẳng đo lại áp huyết thì thấy tăng vọt lên một cách bất bình thường.
Tình trạng bệnh cao mỡ và cao máu của tôi đang ở trạng thái nửa chừng xuân, tôi phải tiếp tục uống thuốc loại nhẹ Atacand 8mg và Lipitor 10mg, và bớt ăn nhiều để cầm chân, trễ nải hay lười biếng một chút là con số nó sẽ nhảy toáng lên, tôi lại còn phải kiêng uống beer và rượu trong vòng 3 tháng vì gan hơi yếu có lẽ do uống thuốc mà ra. Kỳ này vì phải uống thuốc trường kỳ bác sĩ thử cho uống loại thuốc trị cao mỡ loại bột, loại này không có phản ứng phụ làm cho gan bị yếu, nhưng có hơi mất công và phiền phức vì phải hòa thuốc bột với nước lạnh rồi quấy cho đều trước khi uống, mùi vị ngây ngấy như mùi nước cam hơi khó uống một chút. Cuối cùng tôi cũng không quên mua bảo hiểm nhân thọ đề phòng khi nắng gió trở trời vợ con còn biết xoay sở. Trong những ngày lễ Christmas và New Year tôi đã quên mất lời dặn của bác sĩ ăn uống thả dàn và rượu beer thì cũng hơi một chút để cho có hương vị ngày lễ, lòng tự nhủ ăn một bữa no nê sau đó uống thuốc gấp đôi để bù trừ chắc cũng không sao, có lẽ bác sĩ cũng thông cảm. Kiêng ăn kiêng uống quả là khó thật, nhất là ở cái tuổi từ 35 đến 65, cái tuổi phải giao thiệp nhiều trong vấn đề làm ăn hoặc tiệc tùng.
Cách đây 6 năm tôi lại mắc thêm chứng bịnh tiểu đường loại 2, đo trên 130 (AC1 trên 6.0).
Vì vấn đề ăn uống không kiêng cử trong suốt thời kỳ từ 35 đến 65 tuổi này mà tôi bị nghẽn 3 mạch máu lúc nào không hay đưa đến cuộc mổ tim vào ngày 9 tháng 3 năm 2019, cuộc mổ tim mà tôi đã viết trong bài “Xóm Gìa”.
Bây giờ ngoài vấn đề kiêng ăn tôi còn phải uống mỗi ngày các thứ thuốc. Cao mỡ, cao máu, tiểu đường, thuốc trợ tim, thuốc loãng máu aspirin 81mg.
Irvine, ngày 03 tháng 12 năm 2019
Lê Hiền đến Mỹ Năm 1981, Sinh Năm 1951, Kỹ Sư Điện Tại Hãng ở Irvine.