Ngày nhỏ, trong mảnh vườn trước sân nhà tôi có một cây bằng lăng, cây cao, to, tán lá xoè ra che rợp một góc vườn. Mỗi năm, khi hè về là cây bằng lăng lại bắt đầu trổ hoa. Những bông hoa cánh mỏng như lụa khẽ rung rinh dưới ánh nắng mặt trời.
Hoa bằng lăng thật lạ. Trên cùng một cây mà hoa có tới hai màu: Trắng và tím. Những bông hoa đầu cành phơn phớt trắng, dịu dàng, trinh bạch. Còn những bông hoa cuối cành lại mang màu tím biếc, thuỷ chung... tôi say đắm, ngưỡng vọng và yêu tin như thế.
Lớn lên, tôi đi xa, từ giã ngôi nhà, mảnh vườn và cây bằng lăng yêu dấu. Khi xa rồi, tôi nhớ lắm khung trời tuổi thơ, có màu trắng tím bằng lăng, sắc hoa bằng lăng lặn vào ngây ngất trong giấc mơ tôi. Rồi, tôi trở về vào một dịp hè, nắng chói chang và những đàn ong rù rì trong hương hoa, hương gió. Cây bằng lăng cũng bắt đầu trổ hoa. Tôi lần theo dấu chân nhỏ dại tuổi thơ xưa để ra vườn. Cây bàng đã già, cành cây xưa vươn cao, ngạo nghễ là thế, giờ đã xã xuống, uể oải đu đưa trước mặt tôi. Tôi chăm chú nhìn cây bằng lăng chi chít đầy hoa và bỗng giật mình - sao chỉ thấy những bông hoa màu tím bi¬ếc, những bông hoa màu trắng thủa xưa đâu rồi? Tôi căng mắt tìm... nhưng vô vọng.
Đúng lúc ấy, cơn mưa ập đến - những cơn mưa đầu mùa hạ thoắt đến thoắt đi, náo nhiệt và ồn ã như tình yêu của người đàn bà nông nổi. Tôi vội chạy vào nhà.
Đêm ấy, tôi thao thức không sao ngủ được, ngỡ ngàng bởi phát hiện ban chiều, day dứt, khó hiểu đè nặng tâm trí tôi. Không hiểu sao, tôi linh cảm sẽ có một điều gì nghiệt ngã, chua chát đang đón đợi mình. Ngoài kia, gió và mưa vật vã suốt đêm.
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy... sững sờ... những cành hoa bằng lăng giờ lại có hai màu: Trắng tím. Phút chốc, tôi nhận ra loài hoa bằng lăng đã phai màu sau một đêm mưa. Thì ra là thế! Tất cả những gì là kỳ lạ, là tuyệt vời, là ngưỡng vọng một thời tôt ấp ủ, si mê bỗng chốc đổ vỡ tan tành.
Bên tai tôi vọng về câu nói của cha: "Con của cha, đừng bao giờ nhìn cuộc đời chăm chú quá, bởi những ai nhìn đời chăm chú thường hay đau khổ". Nhưng, thưa cha, con biết làm sao đây, con không thể quay đi, làm ngơ trước những gì con thấy. Và, tôi tự nhủ - không được mềm yếu, không được tự huyễn hoặc mình, phải biết cứng rắn, phải biết dũng cảm nhìn vào sự thật. Sự thật dù xấu xí, cay đắng đến bao nhiêu thì còn gấp ngàn vạn lần sự giả dối mà đẹp đẽ, ngọt ngào.
Từ ấy, theo thời gian... tôi lớn lên, tôi cũng lãng quên đi nhiều thứ, nhưng kỷ niệm về hoa bằng lăng thì còn mãi...
Hoa bằng lăng ! Em xinh đẹp, huyền diệu mà bội bạc làm sao... ?
Khải Nguyên