aleteia.org, Arthur Herlin, 2015-10-22
«Điên dưới mắt người đời nhưng không điên dưới mắt Chúa.»
Sau nhiều năm nhận định, Stéphanie, một cô giáo trẻ có quyết định dứt khoát cho đời mình: vào nhà dòng để tận hiến đời mình cho Chúa. Chúng tôi đã gặp cô vài ngày trước khi cô vào cộng đoàn Biển Đức ở đan viện Đức Bà Pesquié vùng Ariège.
Aleteia: Lúc nào là lúc cô thấy mình có đức tin thật?
Stéphanie: Tôi chưa bao giờ «mất đức tin». Sau khi chị tôi mất, đức tin mơ màng của tôi bỗng thức dậy: tôi bắt đầu có lòng tin sâu đậm và mong tiến triển trên con đường thiêng liêng trong suốt cuộc đời của tôi. Năm 2005, tôi mất chị tôi khi chị trên đường đi dự Ngày Giới Trẻ Thế Giới tại Cologne. Biến cố này chắc chắn đã đóng một vai trò quyết định trong nhận định của tôi. Cái chết của chị đã là bước ngoặc trong đời sống thiêng liêng của tôi. Tôi nhận ra tầm quan trọng của đời sống chúng ta, rằng chúng ta chỉ ở trên Quả đất này một thời gian có giới hạn, rằng chúng ta đến từ Chúa và có ngài chúng ta sẽ trở về với Ngài. Dù tôi ở trong một gia đình giữ đạo sốt sắng nhưng tôi nghĩ tôi chỉ đi nhà thờ vì thói quen, vì bắt chước.
Khi nào ý tưởng vào nhà dòng bắt đầu nhen nhúm trong lòng cô?
Vài năm sau, năm 2008, trong một lần đi hành hương và khi tham dự thánh lễ, tôi cảm nhận có sự cuốn hút của Chúa và tôi có ước mong mãnh liệt được yêu Ngài. Lúc đó tôi cảm nhận tôi khát khao một Đấng Tuyệt Đối. Từ đó ý tưởng tận hiến đời mình cho Chúa và vào dòng tu càng ngày càng cấp bách. Tôi nhận ra có một tình yêu đích thực của Chúa, như thử tôi phải lòng Ngài. Mỗi ngày tôi cảm thấy cần phải đi lễ, cần bỏ thì giờ ra để ở gần Ngài.
Ước muốn lớn lao này chỉ kéo dài vài tháng. Sau đó năm tháng trôi qua: tôi để một bên chuyện này dù thỉnh thoảng nó cũng trở lại trong đầu tôi. Tôi bắt đầu đi dạy học và có cuộc sống của một cô gái Paris. Tôi hạnh phúc nhưng không thật sự trọn vẹn. Với thời gian, ước muốn đặt Chúa vào trọng tâm cuộc đời lớn lên. Tôi bắt đầu đọc hương nguyện mỗi buổi sáng, tôi cầu nguyện xin Chúa giúp tôi định hướng đời mình. Khi thấy tôi đi tĩnh tâm, linh mục hướng dẫn đời sống thiêng liêng của tôi hỏi vì sao tôi không tận hiến đời tôi cho Chúa. Ý tưởng này chưa bao giờ ra khỏi hẳn đầu tôi nhưng bây giờ nó trở thành một chuyện hiển nhiên… Sự hiển nhiên này thật chóng mặt! Tôi khao khát Chúa nhưng đứng trước một lựa chọn tận căn như vậy thì thật khó để quyết định.
Ai là người đầu tiên cô báo quyết định này?
Đầu tiên hết tôi báo cho bà giám đốc của tôi, trước khi báo cho gia đình hay cho cha thiêng liêng! Bà quá bàng hoàng. Cha mẹ tôi nghe tin này thì ông bà vui và cảm động vì biết rằng từ nay họ sẽ ít gặp tôi. Nhưng tôi ngưỡng phục lòng can đảm và đức tin của họ. Mẹ tôi thố lộ, bà luôn thấy các con của mình là món quà Chúa ban cho và rốt cùng thì các con cũng thuộc về Chúa.
Các thánh nào đã hướng dẫn cô trong suốt quá trình thiêng liêng này?
Thánh Têrêxa đã giúp tôi sống trong giây phút hiện tại. Qua thánh nhân, tôi ý thức được sự nhỏ bé của tôi đứng trước Tình yêu của Chúa… Thánh Bênêđictô hướng dẫn tôi khi tôi quyết định dứt khoát vào ngày lễ của ngài. Tôi rất thích kinh cầu nguyện xin từ bỏ của Chân phước Charles de Foucauld, tôi cố gắng đọc mỗi ngày.
Cô có cái nhìn như thế nào về cuộc sống cô sắp từ bỏ: các buổi đi chơi đêm, đời sống hàng ngày, các quan hệ tình cảm… cô có nhớ chúng không?
Không. Thành thật mà nói, đối với tôi, cuộc sống này có vẻ hơi phù phiếm một chút. Không phải nơi cuộc sống này mà mình có thể tìm được hạnh phúc, nhưng đúng hơn là phải tìm trong các quan hệ sâu đậm. Đức tin của tôi hướng dẫn tôi không sống hời hợt vì mình sẽ không tìm được Chúa ở đó… Tôi sẽ nhớ những giây phút sống với gia đình, với bạn bè, tôi ý thức là mình phải từ bỏ nhiều chuyện, nhưng tôi biết một cách xác thực là tôi sẽ thiếu điều cốt tủy, mà ở đan viện tôi mới tìm thấy được. Đúng là dưới mắt người đời, từ bỏ mọi sự ở xã hội này là điên, nhưng dưới mắt Chúa thì không điên chút nào.
Theo cô, các nữ tu mang lại gì cho xã hội?
Các nữ tu vừa lánh xa thế giới nhưng lại vừa rất gần với thế giới này. Họ biết các chuyện thời sự và không bỏ một giây phút nào mà không cầu nguyện cho toàn nhân loại. Lời cầu nguyện của họ rất quan trọng, đó đúng là lối đi đích thực của điều vô hình: không một ai thấy họ nhưng họ lại rất cần thiết cho xã hội. Chúng ta sống trong một thế giới chuộng cá nhân chủ nghĩa và không có các điểm mốc, nhưng thế giới này chưa bao giờ cần sự hiện diện của đời sống thiêng liêng và lời cầu nguyện của các tu sĩ như bây giờ.
Marta An Nguyễn chuyển dịch