Nhật Ký Anne Frank
Nguời dịch : Đặng Kim Trâm
Nhật Ký Anne Frank là một cuốn nhật ký bình thường trong một hoàn cảnh bất thường. Và chính điều đó đã biến cuốn nhật ký tưởng như rất riêng tư, rất cá nhân trở thành một cuốn sách dành cho mọi con người, mọi thế hệ đang sống.
Nhật Ký Anne Frank làm cả thế giới rung động bằng những ghi chép thường nhật của một cô gái mới lớn giữa thời chiến. Anne và những dòng chữ của mình như ngọn đèn toả ánh sáng rực rỡ từ căn xép nhỏ gia đình cô trú ngụ dưới chế độ phát xít tàn bạo.
Nhật ký vượt lên trên giá trị của những ghi chép thông thường, cuộc sống của Anne, tiếng nói của Anne còn đậm nét hơn toàn bộ chứng cứ buộc tội chế độ phát xít và đánh thức nhân loại khỏi sự vô cảm đang gặm nhấm dần lương tâm.
Nhật Ký Anne Frank "bao trùm quá nhiều lãnh vực của cuộc sống đến nỗi mỗi độc giả đều có thể tìm thấy một điều gì đó làm cho người ấy xúc động" (- Otto Frank)
©
Được tìm thấy trong căn gác áp mái, nơi Anne Frank đã sống hai năm cuối cuộc đời mình, từ đó cuốn nhật ký đặc sắc của cô đã trở thành một tác phẩm kinh điển của thế giới - một lời nhắc nhở thật mạnh mẽ về sự rùng rợn của chiến tranh và là một lời tuyên bố hùng hồn về tinh thần loài người.
Năm 1942, Đức Quốc xã chiếm đóng Hà Lan, cô gái Do Thái mười ba tuổi cùng gia đình phải chạy trốn và sống bí mật. Suốt hai năm trời, cho đến khi nơi ẩn náu của họ bị một kẻ đê tiện chỉ điểm cho bọn Gestapo, gia đình Frank cùng một gia đình khác phải sống chen chúc trong "Chái nhà bí mật" của một tòa nhà cũ. Bị tách rời khỏi thế giới bên ngoài, họ phải đối mặt với cái đói, với sự buồn chán, với cuộc sống khắc nghiệt, bị giam hãm và mối đe dọa về bị lộ, về cái chết luôn hiện diện trước mắt.
Trong nhật ký của mình Anne Frank ghi lại một cách sống động những trải nghiệm trong thời gian đó, suy tư, cảm động, rồi hài hước, những miêu tả của cô là một lời ca ngợi về lòng dũng cảm cũng như sự yếu đuối của con người, một bức chân dung tự họa tuyệt vời về một cô gái trẻ thông minh, nhạy cảm, một tài năng hứa hẹn đã bị cắt ngang một cách bi thảm.
Chương 1
Thứ Bảy, ngày 13 tháng 6, 1942
Đó là ngày thứ sáu, ngày 12 tháng 6. Mình dậy sớm lúc 6 giờ, vì đó là ngày sinh nhật của mình. Mình thường không được phép dậy vào giờ đó. Vì thế mình phải đợi cho đến 7 giờ kém 15 phút. Sau đó mình đi xuống phòng ăn, con mèo Mouschi đã đón mình ở nơi đó. Vào lúc 7 giờ mình đến gặp mẹ và bố, rồi đến phòng khách nhận những món quà. Món quà dễ thương nhất dành cho mình, đó là cuốn nhật ký ! Có một bó hoa hồng ở trên bàn, và suốt ngày hôm đó có nhiều hoa và quà tặng nữa được gửi đến cho mình. Bố và mẹ cho mình một cái áo choàng, một món đồ chơi, và một chai nước trái cây, có mùi vị giống như mùi rượu.
Ở trường, mình đem một số bánh mời các bạn, và mình được quyền chọn trò chơi trong giờ thể thao của lớp. Về sau tất cả các bạn bè tập hợp lại thành một vòng tròn xung quanh mình nhảy múa và hát bài hát "happy birthday ".
Thứ Bảy, ngày 20 tháng 6, 1942
Mình viết nhật ký, thật là điều kỳ lạ ! Dĩ nhiên mình viết về những điều trước đây, nhưng ai là người sẽ quan tâm đến sự suy nghĩ của cô nữ sinh 13 tuổi ? Cái đó có quan trọng không ? Mình muốn viết thì mình cứ viết, và mình muốn bày tỏ rất nhiều điều nằm sâu trong trái tim mình.
Mình cần nhật ký bởi vì mình không có bạn. Bạn sẽ không tin rằng mình hoàn toàn cô đơn trong thế giới !
Không hẳn thế ! Mình có bố mẹ yêu thương, một người chị 16 tuổi, một ngôi nhà ấm cúng và khoảng ba mươi người có thể gọi là bạn. Có một số con trai cũng quan tâm đến mình ! Nhưng mình chẳng có được một người bạn thật sự hiểu biết mình. Do vậy, cuốn nhật ký này có thể là người bạn mới của mình. Hãy khởi đầu với câu chuyện của đời mình.
Bố mình- người bố tốt nhất trên thế gian này - 36 tuổi khi ông cưới Mẹ mình, lúc đó bà chỉ có 25 tuổi. Chị mình Margot sinh ra tại Frankfurt-am-Main (Đức) vào năm 1926. Sau đó mình được sinh ra vào ngày 12 tháng 6, 1929. Vì là người Do Thái, chúng tôi chuyển đến Hà Lan và năm 1933. Bố mình là quản đốc của một công ty có tên là OPTEKA, công ty sản xuất một số mặt hàng phục vụ cho việc sản xuất mứt.
Sau năm 1940, mọi việc không suôn sẽ nữa. Trước hết, chiến tranh bùng nổ, và sau đó bọn Đức tràn vào Hà Lan. Tự do của chúng tôi không còn nữa. Theo các điều luật mới của Đức, người Do Thái phải đeo ngôi sao vàng. Người Do Thái phải đi khắp mọi nơi. Họ chỉ có thể mua sắm tại các cửa hàng của người Do Thái, họ phải ở trong nhà lúc 8 giờ vào mỗi tối. Họ cũng không được ngồi trong chính khu vườn của họ sau thời đểm đó. Người Do Thái không được đi đến rạp hát hoặc rạp chiếu bóng. Người Do Thái không được thăm viếng người Thiên Chúa Giáo và con cái của họ phải đi đến trường Do Thái.
Chủ Nhật, ngày 21 tháng 6, 1942
Mọi người ở trường đang đợi và nghe chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Ai sẽ lên lớp, ai sẽ ở lại ? Tất cả chúng tôi cố đoán ! Mình nghĩ đến đám bạn gái của mình và mình sẽ bình tĩnh, phải kiên nhẫn chờ đợi để biết được kết quả.
Hầu hết các thầy cô đều thích mình ngoại trừ ông giáo già Kessing, ông không ưa mình, bởi vì mình thường nói chuyện quá nhiều ! Ông bắt mình làm thêm bài tập và viết phạt "Một người nói chuyện quá nhiều".
Thứ Tư, ngày 24 tháng 6, 1942
Trời quá nóng ! Hôm nay mình phải đi bộ từ trường đến nhà nha sĩ trong giờ ăn trưa. Mình ao ước được đi xe buýt hay xe lửa nhưng lẽ dĩ nhiên người Do Thái chúng tôi không được phép như thế. Đường đi bộ quá xa khiến mình gần như ngủ gục lúc xế trưa. Ông nha sĩ tử tế, ông cho mình cái gì đó để uống.
Mình ước chi không phải đi học. Nhưng ngày hôm qua, đã có một điều vui vui xảy đến. Mình sung sướng bởi vì đã gần tới ngày nghỉ hè ; hơn một tuần nữa sự đau khổ của chúng mình sẽ qua đi.
Nhưng ngày hôm qua có chuyện khá buồn cười xảy ra. Một cậu con trai tên Hello Sibergerg rủ mình cùng đi tới trường với anh ta. Hello được 16 tuổi, và anh ta kể rất nhiều chuyện buồn cười. Sáng nay anh ta lại đến chờ mình.
Thứ Tư, ngày 1 tháng 7, 1942.
Cho đến hôm nay mình vẫn không có thời giờ để viết. Hello và mình giờ đã hiểu biết nhau nhiều. Gia đình của anh ở Bỉ. Anh đến Hà Lan một mình, và đang sống với bà ngoại. Anh có bạn gái tên là Urusla. Giờ đây khi anh gặp mình, anh ấy không thích cô ta nữa. Mình cũng biết Urusla - cô ấy rất ngọt ngào nhưng dễ chán.
Tối Chủ Nhật, Hello đến trễ, anh nói với mình rằng bà anh không thích anh gặp mình. Nhưng vào mỗi buổi tối thứ Tư, bà anh nghĩ rằng anh đi học nghề mộc. Thật ra không phải, do vậy anh hoàn toan tự do để đến gặp mình ! Và anh đã nói với mình anh muốn đến thăm mình cả những ngày Thứ 7 và Chủ Nhật.
- Nếu bà không muốn anh gặp em, anh không nên lén lút làm thế.
- Trong chiến tranh và trong tình yêu mọi điều đều được phép.
Hôm qua Hello đến nhà gặp Bố và Mẹ mình. Chúng tôi có một buổi dự tiệc trà trọng thể và sau đó ra ngoài cùng nhau đi dạo. Mãi đến 8 giờ 10 phút anh mới đưa mình về. Bố rất giận bởi vì sau 8 giờ đi ra ngoài rất nguy hiểm. Mình hứa sau này mình sẽ trở về nhà lúc 8 giờ thiếu 10.
Chương 2
Chủ Nhật, ngày 5 tháng 7, 1942
Kết quả kiểm tra của mình thì tốt. Lẽ dĩ nhiên Bố Mẹ mình rất hài lòng. Chị Margot lại có một bản nhận xét xuất sắc như thường lệ. Gần đây Bố mình ở nhà, bởi vì bố mình không thể làm việc tại hãng được. Thật khủng khiếp đối với Bố khi Bố cảm thấy mình không còn cần thiết ở đấy nữa. Giờ đây, ông Kleiman và ông Kugler là những người điều hành công việc văn phòng.
Cách đây vài ngày, khi chúng tôi ra ngoài đi dạo, Bố nói : "Nay mai chúng ta phải lẫn trốn thôi".
- Tại sao vậy bố ? - Tôi hỏi tại sao Bố lại nói thế ?
- Anne, ông nói, con có biết chúng ta đang lo công việc dự trữ lương thực quần áo và đồ đạc cho hơn một năm không. Bọn Đức có thể lấy đi mọi vật và bắt cả chúng ta nửa. Giọng Bố rất nghiêm trọng.
- Nhưng bao giờ chúng ta đi ?
- Con đừng lo, Bố Mẹ sẽ sắp xếp mọi việc. Con hãy vui chơi bao giờ còn có thể.
Thứ Tư, ngày 8 tháng 7, 1942
Từ sáng Chủ Nhật, dường như các sự việc dồn dập xảy ra như nhiều năm dồn lại. Nhiều chuyện đã xảy đến - tòan thế giới đã bị đảo lộn. Nhưng tôi vẫn còn sống, đấy là điều quan trọng hơn cả.
Buổi xế trưa Chủ Nhật, chúng tôi nghe bọn Đức sắp bắt Bố đi. Chúng tôi hiểu đó là thế nào -là đưa đến trại tập trung. Chị Margot nói : "Mẹ dò hỏi ông Van Daan về chỗ ẩn nấp của nhà mình ". Ông Van Daan cùng làm một chỗ với bố và ông là một người bạn tốt của Bố. Sau đó, chị Margot nói với mình rằng đã có sự nhầm lẫn - bọn Đức gọi chị chứ không phải Bố. Chúng sao có thể bắt một cô gái 16 tuổi ra khỏi gia đình kia chứ. Và chị không đi.
Một nơi ẩn nấp - chúng tôi sẽ trốn ở đâu ? Trong thành phố ? Ở thôn quê ? Khi nào ? Ở đâu ? Bằng cách nào ? Những câu hỏi đó nằm trong đầu óc của mình nhưng mình không thể hỏi họ. Margot và mình bắt đầu sắp xếp hành lý. Mình xếp những thứ vật dụng khùng điên nhất. Cuốn nhật ký đầu tiên, sau đó những chiếc khăn tay, những cuốc sách giáo khoa, một cái lược và vài bức thư cũ. Kỷ vật đối với mình quan trọng hơn cả áo quần. Miep và chồng của chị - tên Jan - đến giúp và chia sẻ công việc. Họ giúp chúng tôi mang túi áo quần. Miep và Jan làm việc cùng công ty của bố, họ đều là bạn thân của gia đình. Đêm nay, đêm cuối cùng ngủ trên giường của mình và Mẹ đánh thức mình dậy lúc 5 giờ 30 phút. Chúng tôi mặc rất nhiều quần áo. Không một người Do Thái nào dám rời khỏi nhà với một cái vali !
Đúng 7 giờ 30 chúng tôi ra khỏi nhà. Mình giã biệt con mèo Moontje. Người hàng xóm sẽ chăm sóc con mèo. Chúng tôi vội vàng rời khỏi nhà - Chúng tôi muốn đến nơi ẩn trốn một cách an toàn. Đó là điều quan trọng nhất.
Ngày mai sẽ viết nhiều hơn.
Thứ Năm, nàgy 9 tháng 7, 1942
Chổ ẩn nấp nằm trong tòa nhà văn phòng của Bố. Ở tầng trệt là kho hàng và kề bên đó là lối vào văn phòng, văn phòng nằm các tầng trên. Có hai văn phòng - phòng phía trước thì lớn và sáng, phía sau thì nhỏ và tối. Không có nhiều người làm trong văn phòng của bố, chỉ có ông Kugler và ông Kleiman và Miep và một người thư ký 23 tuổi có tên gọi là Bep -Voskuijl. Ông Vosluijl là bố của Bep, làm việc trong kho hàng với hai người giúp việc. Họ không biết bất cứ việc gì của chúng tôi. Từ văn phòng của Kugler ở phía sau, bạn đi lên bốn tầng lầu và bạn đến văn phòng riêng, phòng này rất trang nhã, trang trí lịch sự. Bên trên tầng ba là "gian nhà bí mật ". Có vài gác mái để chứa đồ phía bên trái, và phía bên phải là cửa vào nơi chúng tôi ẩn nấp. Thật đáng ngạc nhiên khi có rất nhiều phòng phía sau cái cửa nhỏ màu xám. Margot và tôi được chia một phòng nhỏ, phòng ngủ của Bố và Mẹ cũng là phòng khách của chúng tôi. Tầng trên nữa là một căn phòng lớn đầy ánh sáng, đó là nhà bếp và phòng ngủ của ông bà Van Daan. Có một phòng nhỏ dành cho Peter, con trai của họ, và có một gác mái khác đấy chính là nơi ở phụ đáng yêu của chúng tôi.
Thứ Sáu, Ngày 10 tháng 7, 1942
Cho phép mình tiếp tục câu chuyện này. Trong khi chúng tôi đến kho hàng, phòng phụ chứa đầy những cái thùng mà họ tích trữ trong mấy tháng qua. Không ai có thể ngủ ở nơi đây trừ phi phải dọn dẹp sạch sẽ. Nhưng Mẹ và Margot thật sự đau khổ, họ đã quá mệt và buồn đau để có thể giúp một tay. Họ nằm sóng soài trên giường của họ, do vậy Bố và tôi làm mọi công việc. Chúng tôi làm suốt cả ngày cho đến khi chúng tôi cũng quá mệt cũng phải lên giường nằm. Không có thức ăn nóng, nhưng chúng tôi không quan tâm. Chúng tôi cũng làm việc suốt cả ngày hôm sau, đó là ngày thứ Ba. Bep và Miep lấy sổ khẩu phần thực phẩm của chúng tôi để mua thực phẩm.
Chỉ đến ngày thứ Sáu mình mới có thời giờ nghĩ đến chuyện thay đổi lớn lai trong đời mình. Giờ đây mình mới có thời giờ để kể cho bạn nghe tất cả về chuyện đó, để bạn biết điều gì đã xảy ra và điều gì đang xảy ra.
Thứ Bảy, ngày 11 tháng 7, 1942.
Những người khác không chịu quen với cái đồng hồ lớn bên ngoài, cứ 15 phút nó báo hiệu một lần. Nhưng mình thích nó, đặc biệt vào lúc đêm. Mình chưa cảm thấy mình đang ở tại nhà. Mình không ghét điều đó. Nó giống như một kỳ nghỉ hè ở trong một khách sạn nhỏ, xa lạ. Phòng ngủ của mình trống rỗng khi mới đến, nhưng mình đã treo hình các nam và nữ diễn viên đóng trong các phim mà mình ưa thích. Giờ thì phòng trông đẹp hơn.
Mẹ mình và Margot giờ cũng khá hơn. Hôm qua lần đầu mẹ nấu món súp, nhưng do Mẹ đi xuống tầng dưới để nói chuyện và quên tất tần tật chuyện món súp, đậu bị cháy đen và chúng tôi không thể múc đậu ra khỏi nồi.
Tối hôm qua, bốn người chúng tôi xuống phòng riêng để nghe tin tức đài BBC từ chiếc radio. Mình quá sợ nên bảo Bố đưa mình trở lên trên. Mình nghĩ có ai đó có thể nghe. Chúng tôi phải giữ im lặng vào lúc ban đêm.
Thứ Sáu, ngày 14 tháng 8, 1942.
Mình không viết từ một tháng nay, vì không có nhiều chuyện xảy ra. Ông Van Daan đã đến sớm hơn một ngày đó là ngày 13 tháng 7. Bọn Đức đã gọi trình diện một số người, và gia đình ông Van Daan nghĩ rằng sẽ an toàn hơn khi đi sớm hơn. Peter con của họ, là một chàng trai 16 tuổi, nhút nhát. Tôi không nghĩ anh chàng sẽ là một bạn trai hấp dẫn.
Giờ đây chúng tôi cùng ăn chung và sau ba ngày chúng tôi cảm thấy như một đại gia đình. Ông bà Van Daan kể cho chúng tôi nghe nhiều tin tức. Người ta nghĩ chúng tôi đã trốn sang Thuỵ Sĩ. Có một người đàn bà bảo đã thấy xe tải nhà binh bắt chúng tôi vào giữa đêm. Một gia đình khác nói thấy cả bốn chúng tôi cưỡi xe đạp ra đi vào một buổi sáng sớm.
Chương 3
Thứ Sáu, ngày 21 tháng 8, 1942.
Giờ đây "ngôi nhà bí mật" thực sự bí mật. Ông Kugler đã đóng một tủ sách chắan ngay lối ra vào nhỏ. Tủ sách mở ra như cái cửa.
Bên ngoài trời đẹp, dễ chịu và ấm áp. Chúng tôi có thể thụ hưởng, nằm dài trên một cái giường ở tầng gác mái.
Thứ hai, ngày 21 tháng 9, năm 1942
Bà Van Daan thật là kinh khủng. Bà ta bảo mình nói quá nhiều. Bà không biết tiết kiệm thức ăn - bà bỏ nó vào nồi khiến cho nó thiu thôi đi. Và bà ta chẳng làm gì trong việc chùi rửa.
Ông Kleiman mang sách cho mình đọc, và mình bắt đầu học. Mình học cực với môn Pháp văn, Peter học tiếng Anh. Phim - chúng tôi gọi Bố như vậy - muốn mình giúp Bố học tiếng Đức. Bố phạm nhiều lỗi khủng khiếp. Bố và mình cùng viết lịch sử gia đình, vẽ cây phả hệ, do vậy mình đã biết được mọi liện hệ của gia đình.
Bà Van Daan vừa mới bước vào phòng. Mình nhanh chóng đóng cuốn nhật ký lại
- Anne, dì có thể đọc được không ?
- Không, thưa dì Van Daan.
- Ngay cả trang cuối à ?
- Vâng, ngay cả trang cuối, dì Van Daan. Mình gần như chết khiếp - trang cuối đó đầy những lời không hay về bà ta.
Chủ Nhật, ngày 27 tháng 9, 1942
Hôm nay, Mẹ và mình có cuộc "tranh cãi", và mình đã bật khóc, không thể ngăn lại được. Bố luôn tử tế với mình, Bố hiểu mình lắm lắm. Mình cảm thấy Mẹ và mình giống như những người xa lạ.
Bà Van Daan là người xấu tánh, bà ta khoá tất cả đồ đạc của bà. Bà ta nghĩ mình là kẻ hư đốn, và luôn nói : "Nếu Anne là con gái của tôi..." rất may mình không phải con bà.
Thứ Ba, ngày 29 tháng 9, 1942
Các bạn hãy cố tưởng tượng xem. Chúng tôi không có phòng tắm, do vậy chúng tôi phải lấy nước và đi chỗ khác để tắm ! Peter vào nhà bếp, nơi đây có cửa kính. Ông Van Daan mang nước nóng lên lầu trên để có thể tắm thoải mái. Bà Van Daan thì chưa tắm - bà chưa giải quyết xem chỗ nào là chỗ tốt nhất để tắm. Bố lên văn phòng Bố, Mẹ vào nhà bếp. Margot và mình chọn văn phòng phía trước. Chúng tôi kéo màn lại và tắm cho nhau trong bóng tối.
Vào ngày thứ tư, có ai đó đến sửa văn phòng tầng dưới suốt cả ngày. Chúng tôi không thể dùng nhà vệ sinh và lấy nước. Bố và mình tìm được một cái bô. Tất cả chúng tôi dùng nó để làm công việc vệ sinh. Cả ngày chúng tôi ngồi im một chỗ và không nói một lời nào. Đó là điều khó khăn nhất đối với mình.
Thứ Năm, ngày 1 tháng 10, 1942.
Hôm qua mình quá sợ. Vào lúc 8 giờ, chuông cửa tự nhiên reo. Mình nghĩ bọn Đức đang đến bắt chúng tôi. Nhưng ai đó bảo có người nhận chuông chỉ để đùa, hoặc đó có thể do người đưa thư, và mình lại cảm thấy yên tâm.
Peter đôi khi cũng rất tếu. Cả hai chúng tôi đều thích mặc đồ lụa. Một buổi tối, anh ta mặc bộ quần áo chật cứng của mẹ anh và mình mặc bộ complê của anh. Mọi người cười ầm cả lên.
Miep mua cho chị Margot và mình những cái váy mới tại của hàng Bejenkory (một cửa hàng lớn ở Amsterdam ), chúng giống như những cái túi đựng khoai tây.
Chương 4
Thứ Sáu, ngày 9 tháng 10, 1942.
Hôm nay tin tức thật là tồi tệ. Bọn Đức đã bắt đi nhiều người bạn Do Thái chúng tôi. Chúng đưa họ đến các trại tập trung ở Westerbork, hoặc ngay cả xa hơn nữa. Chúng tôi nghĩ rằng nhiều người trong bọn họ bị giết ở những nơi ấy. Mình cảm thấy rợn người. Đài phát thanh Anh Quốc bảo bọn Đức giết họ bằng hơi độc. Có lẽ đó là cách làm nhanh nhất để giết người. Có thể bạn không đau đớn nhiều khi chết như vậy.
Thứ Ba, ngày 20 tháng 10, năm 1942.
Tay mình vẫn còn run khi mình viết những dòng này. Cách đây hai tiếng, chúng tôi nghe có tiếng động đáng sợ ở cửa tủ sách. Tiếng gõ cửa không ngừng và có ai đó đẩy và kéo cửa. Có lẻ bọn chúng đến để bắt chúng tôi. Chúng tôi sợ đến tái mặt. Nhưng sau cùng chúng tôi nghe giọng nói của ông Kleiman : "Mở cửa ra đi, tôi đây mà !". Cửa bị kẹt và ông ta không thể mở được.
Ngày thứ Hai, một ngày vui. Miep và Jan cùng ở lại với chúng tôi suốt đêm. Chúng tôi nấu món ăn đặc biệt đãi họ và thức ăn ngon tuyệt.
Thứ hai, ngày 9 tháng 11, năm 1942
Hôm qua là ngày sinh nhật lần thứ 16 của Peter. Anh ấy được một món đồ chơi và một bật lửa để hút thuốc. Anh ấy không hút nhiều nhưng bật lửa trông đẹp mắt.
Cũng có môt tin vui lớn. Ông Van Daan nghe rằng quân Anh đã đến Tunis, Algiers, Casablanca và Oran. Tuy chưa phải chiến tranh đã chấm dứt, nhưng bây giờ chúng tôi có thể hy vọng đã đến hồi kết thúc. Có thể lịch sử sẽ đến sớm.
Còn về lương thực nơi ẩn nấp ? Một người đàn ông mang bánh mỳ đến mỗi ngày là người bạn tốt của ông Kleiman. Chúng tôi dự trữ cả trăm hộp thức ăn. Chúng tôi có thể mua sổ khẩu phần ăn ở chợ đen, và chúng tôi có thể mua 300 cân Anh đậu. Chúng tôi quyết định đưa đậu lên gác mái và Peter được giao làm công việc đó. Anh đã thành công trong việc đưa năm bao đậu lên trên, nhưng bao thứ sáu lại bung ra, và cả con sông đậu rơi xuống dưới. Mình đứng ở cuối tầng. Peter không thể không cười to khi thấy mình bị ngập chìm trong biển đậu. Bất hạnh thay, hạt đậu quá bé nên chui vào các lỗ hỗng. Giờ đây khi đi lên, chúng tôi vẫn thấy còn vài hạt đậu.
Thứ ba, ngày 10 tháng 11, 1942
Tin hấp dẫn ! Một người nữa sẽ đến ở nơi đây. Tám người sẽ không khó khăn hơn bảy, giờ đây đối với người Do Thái thật là rất nguy hiểm. Chúng tôi chọn một nha sĩ tên Alfred Dussel. Ông ta có vẻ tử tế. Miep biết ông ta, và chị giúp ông ta đến ở đây. Ông ta sẽ đến ở chung phòng mình và chị Margot phải đến ở chung phòng của bố mẹ. Chúng tôi sẽ nhờ ông trám răng.
Thứ ba, ngày 17 tháng 11, 1942
Ông Dussel đã đến. Mọi việc suông sẽ. Ông đến hầm chứa, chị Miep bảo ông cởi áo khoác để không ai có thể trông thấy ngôi sao vàng. Sau đó chị đưa ông đến phòng riêng. Ông vẫn chưa nghĩ ra ông đang đi đâu, và điều gì sẽ xảy ra. Khi Miep mở cửa tủ sách, ông rất ngạc nhiên. Ông tưởng chúng tôi đã đi khỏi xứ sở này. Chúng tôi chờ đợi ông ở bàn ăn, sẵn sàng chờ đón ông bằng một chầu rượu.
Sau bữa ăn trưa, ông ngủ một giấc ngắn, đem đồ đạc đi và đến dùng trà cùng chúng tôi. Chúng tôi đưa cho ông danh mục các quy định sống ở "ngôi nhà bí mật" do ông Van Daan soạn thảo.
HƯỚNG DẪN VỀ CÁCH SỐNG Ở NGÔI NHÀ BÍ MẬT. (dành cho người Do Thái và những người khác không nhà)
+ Mở rộng suốt năm : gần trung tâm Amsterdam, trong một con đường nhiều cây.
+ Giá cả : miễn phí
+ Thực phẩm : rất ít
+ Nước : trong phòng tắm (xin lỗi, không cố định) và trên đầu tường.
+ chứa hàng : đã đầy.
+ Máy thu thanh cá nhân : Đối với người ở : Sau 6 giờ không được nghe tin đài phát thanh Đức, ngoại trừ nhạc.
+ Giờ nghỉ : Từ 10 giờ tối đến 7 giờ 30 sáng ; Chủ Nhật 10 giờ 15 sáng. Đó là vì sự an toàn của bạn. Người phụ trách cũng có thể bảo giữ im lặng vào những giờ khác.
+ Ngôn ngữ được dùng : Nói nhỏ mọi lúc, và không nói tiếng Đức.
+ Thể dục : mỗi ngày.
+ Học hành : được học tiếng Anh, Pháp và các tiếng khác.
+ Ca hát : hát nhỏ và sau 6 giờ tối.
+ Giờ ăn : Điểm tâm 9 giờ sáng (Chủ nhật và ngày lễ : 11 giờ 30)
Ăn trưa : ăn nhẹ 1 giờ 15 đến 1 giờ 45 chiều
Ăn tối : đôi khi thức ăn nóng. Khi không. Giờ ăn buổi tối thay đổi tuỳ theo giờ phát tin của đài phát thanh
+ Tắm rửa : mọi người cư ngụ có thể tắm lưu động sau 9 giờ sáng Chủ Nhật. Bạn có thể tắm trong phòng tắm, phòng ăn, văn phòng riêng hoặc văn phòng phía trước.
Chương 5
Thứ Năm, ngày 19 tháng 11, 1942.
Quả đúng như vậy, ông Dussel là một người rất tử tế. Ông ấy muốn ở chung phòng với mình mặc dù mình thật sự không thích chia sẽ cái gì với một người lạ. Nhưng ở đây mọi người phải nhượng bộ một cái gì đó. "Nếu chúng ta có thể cứu giấu một người bạn nào đó của chúng ta, chúng ta phải làm một cái gì để giúp ". Bố bảo thế. Bố đúng.
Ông Dussel đã kể cho chúng tôi nghe nhiều chuyện về thế giới bên ngoài. Tin tức thật là khủng khiếp ! nhà cầm quyền đẽ bắt đi nhiều bạn bè và nhiều người mà chúng tôi đã quen biết và đưa đến trại tập trung. Xe ôtô quân đội chạy khắp đường phố để bắt người. Bọn chúng tìm bắt người Do Thái có sống ở đó không. Khi chúng tìm thấy một gia đình người Do Thái, chúng bắt đi tất cả mọi người. Chúng cũng dùng tiền để lấy tin tức. Vào những buổi tối mình thường thấy những dòng người vô tội đi thành hàng dài. Người ốm yếu, người già cả, trẻ em, trẻ sơ sinh - tất cả đi vào cõi chết.
Chúng tôi rất may mắn được ở nơi đây. Mình cảm thấy đau khổ, vì trong khi mình đang ngủ trên chiếc giường ấm áp, các bạn bè thân thiết của mình phải chịu đựng bao điều tồi tệ. Chỉ vì họ là người Do Thái.
Thứ Bảy, ngày 28 tháng 11, 1942
Ông Duseel than phiền về mình luôn. Thế mà họ nói ông ưa thích trẻ em ! Ông than phiền với mẹ mình, khiến mẹ mình cũng đâm ra giận mình. Mình nghĩ về chuyện đó luôn khi mình nằm trên giường lúc về đêm. Mình có quá tệ chăng ? Mình đột nhiên cười to hoặc khóc, sau đó mình thiếp ngủ, muốn mọi sự khác đi. Thật là phức tạp.
Thứ Ba, ngày 22 tháng 12, 1942
"Ngôi nhà bí mật" bừng vui khi nghe trong dịp lễ "Giáng Sinh" chúng tôi được nhận thêm phần tư cân Anh bơ. Mỗi người sẽ nấu nướng cái gì đó với bơ.
Ông Dussel luôn miệng nói với mình suốt đêm :"Im, im đi! " ngay cả khi mình trở mình ở trên giường. Thế nhưng ông ta lại dậy sớm vào những ngày Chủ Nhật, đốt đèn sáng trưng để tập thể dục.
Ở đây chúng tôi phải sống có ý thức và không nổi giận. Nhưng tôi rất muốn khoá cửa, giấu quần áo của ông ta, hoặc làm cái gì đó cho hả giận.
Thứ Tư, ngày 13 tháng giêng, 1943
Nhiều điều khủng khiếp xảy ra bên ngoài. Người ta bị lôi ra khỏi nhà và bị bắt đi. Họ phải ra đi chỉ với một túi nhỏ và một ít tiền, nhưng rồi cũng bị lấy đi. Gia đình bị phân tán. Các đứa trẻ đi học ở trường về, cha mẹ chúng đã bị bắt mất tiêu. Con cái các gia đình Thiên Chúa Giáo tại Hà Lan cũng bị gửi sang Đức. Mọi người khiếp đảm. Mỗi tối đều có những cuộc oanh tạc. Hàng mấy trăm chiếc máy bay, bay qua Hà Lan và ném bom xuống các thành phố của Đức. Mỗi giờ, hàng mấy trăm người hoặc hàng mấy ngàn người bị giết tại Nga hoặc ở Phi Châu. Toàn thế giới lâm trận. Mặc dù đồng minh đã khá hơn, nhưng còn xa mới kết thúc chiến tranh.
Chúng tôi may mắn hơn hàng triệu người khác. Nơi đây yên tĩnh và an toàn. Chúng tôi có tiền để mua thức ăn. Chúng tôi ích kỷ - Chúng tôi bàn về việc "Sau chiến tranh" và nói về những bộ quần áo, những đôi giầy mới. Nhưng chúng tôi nên dành dụm tiền để chia sẻ với những người khác sau này.
Bọn trẻ ở quanh đây chỉ có đồ sơ mi mỏng và giầy bằng gỗ - không có áo khoác và bít tất - không có một ai giúp đỡ chúng. Chúng luôn luôn bị đói và xin người đi đường bánh mì để ăn. Mình có thể kể cho bạn nghe nhiều điều đau khổ do chiến tranh gây ra, nhưng điều đó làm cho mình quá đau buồn. Mọi điều mà chúng tôi có thể làm là kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi chiến tranh qua đi.
Thứ Bảy, ngày 27 tháng 2, 1943
Bố nghĩ sắp có cuộc đổ bộ của Đồng Minh vào bất cứ lúc nào trong lúc này. Churchill (Thủ tướng Anh) bệnh nặng, nhưng bây giờ đã khá hơn. Lúc này chúng tôi chia bơ bằng một cách khác. Mỗi người được một phần của mình trên đĩa riêng của mình. Nhưng không phải hoàn toàn đúng như vậy. Ông bà Van Daan lo bữa ăn sáng cho mọi người, đã dành phần bơ nhiều nhất cho riêng mình. Bố Mẹ mình lại ngại cãi cọ, thật vô cùng bất hạnh.
Chương 6
Thứ Tư, ngày 10 tháng 3, 1943
Suốt cả đếm hôm qua, mình có thể nghe tiếng súng nổ. Mình luôn sợ tiếng súng nên mình leo lên giường Bố để cảm thấy an toàn. Súng nổ thật lớn khiến bạn không nghe cả tiếng nói của bạn.
Một đêm có những tiếng động lạ bên trong nhà. Peter đi lên tầng gác mái và tìm thấy - các bạn đoán thử xem là gì ? Cả một đoàn quân chuột khổng lồ.
Thứ Sáu, ngày 2 tháng 4, năm 1943
Mình lại gặp rắc rối ! Đêm qua, mình nằm trên giường và đợi bố đến để cùng mình cầu nguyện. Mẹ mình bước vào phòng và nhẹ nhàng hỏi : Anne, Bố con chưa ở đây à ? Tối nay Mẹ có thể nghe con cầu nguyện được không ?
- Không đâu, Mẹ. Mình đáp.
Mẹ mình đứng dậy, đứng bên giường mình một lát, đoạn chậm rãi đi ra cửa. Bỗng nhiên mẹ quay lại, gương mặt tràn đầy đau khổ. Mẹ nói "Mẹ không muốn giận con. Mẹ không thể làm cho con yêu Mẹ!". Vài giọt lệ lăn trên má Mẹ cho đến khi Mẹ bước ra khỏi cửa.
Mình vẫn nằm yên. Mình biết thật thô bạo khi nói thế, nhưng mình không thể nói khác đi được. Mình cảm thấy mình rất buồn cho Mẹ. Mẹ đã đẩy mình ra xa Mẹ bởi những lời nói đùa không thiện cảm.
Mẹ khóc suốt cả đêm và không ngủ. Bố không nhìn mình, nhưng mình hiểu Bố đang nghĩ gì. "Tại sao con lại không ngoan ? Sao con dám làm cho Mẹ buồn dữ vậy ?”
Nhưng mình không thể buông lời xin lỗi.
Thứ Ba, ngày 27 tháng 4, 1943
Mọi người bên trong "ngôi nhà bí mật" vẫn tranh cãi. Mỗi đêm đều có oanh tạc và bom rơi, và không một ai ngủ được ngon giấc.
Thực phẩm thật khủng khiếp. Điểm tâm chỉ có bánh mỳ không và cà phê. Không thực sự là cà phê. Ăn rau diếp hoặc rau xanh và khoai tây hư. Thế thôi.
Thứ Bảy, ngày 1 tháng 5, 1943
Hôm qua là ngày sinh nhật ông Dussel. Ông ta cho rằng ông ta không quan tâm nhưng khi Miep đến với một cái túi lớn đầy quà tặng của bạn bè ông, ông lăng xăng như một đứa trẻ. Ông được tặng sôcôla, trứng, bơ, cam và sách. Ông đặt chúng lên bàn, và để ở đó trong ba ngày, một con người già cả bệnh hoạn.
Ông ta có nhiều thức ăn. Chúng tôi tìm thấy bánh mì, phomát, mứt và trứng bên trong tủ đựng thức ăn của ông. Ông ta không chia cho chúng tôi thứ gì cả còn chúng tôi chia sẽ mọi thứ cho ông.
Chủ nhật, ngày 13 tháng 6, 1943
Bố viết vài lời nhân ngày sinh nhật của mình - rất khôi hài ! Viết về mình, và cuộc sống khó khăn của mình trong nhà này, dưới quyền hành của Bố Mẹ. Luôn muốn bảo mình làm thế này thế kia ! Mình cũng có vài món quà dễ thương đặc biệt là một quyển sách to về lịch sử La Mã - Hy Lạp và kẹo của mọi người - họ tặng mình từ kho dự trữ cuối cùng của họ.
Chương 7
Thứ Ba, ngày 15 tháng 6, 1943
Tháng sau chúng tôi phải nộp máy thu thanh cho nhà cầm quyền. Đó là một điều luật chính thức, và khắp cả nước người ta cố tìm một radio cũ để nộp nhằm bí mật giữ lại chiếc radio thực sự của họ. thật đáng tiếc chúng tôi phải nộp cái máy thu thanh to đẹp, nhưng ông Kleiman sẽ cho chúng tôi một máy thu thanh bé tí mà ông đã giấu ở nhà. Chúng tôi sẽ đặt máy thu thanh ở tầng trên. Điều đó không được phép, dĩ nhiên là thế, nhưng ngay cả chúng tôi cũng không được phép ở đây kia mà ! Cái máy thu thanh của chúng tôi với tiếng nói diệu kì của nó đã thật sự giúp đỡ chúng tôi. Chúng tôi tự nói với nhau : "Hãy cố gắng dũng cảm và tin tưởng. Mọi việc sẽ tốt lành hơn".
Thứ Sáu, ngày 16 tháng 7, 1943
Đêm hôm qua, có một sự thâm nhập thực sự ! Sáng nay, Peter đi xuống hầm chưa và thấy cái cửa mở nhìn ra đường mở toang. Chúng tôi phải giữ im lặng, không dùng nước và không làm gì để gây ra tiếng động, Chúng tôi chờ cho đến 11 giờ 30 khi ông Kleiman lên. Ông báo cho chúng tôi biết bọn trộm đã phá cửa vào và lấy cắp một ít tiền. Rất may,chúng không tìm thấy gì nhiều nên bọn chúng đi qua nhà kế bên để kiếm ăn.
Đồng Minh đã đổ bộ lên Sicily !
Thứ Hai, ngày 19 tháng 7, 1943
Vào hôm Chủ Nhật, một số bom rơi xuống phía Bắc Amsterdam. Tất cả con đường đều bị dội bom, và người ta chưa tìm thấ đầy đủ các người bị vùi lấp. Đã đếm được hai trăm người chết và nhiều người bị thương. Các bệnh viện đầy nghẹt.
Thứ hai, ngày 26 tháng 7, 1943
Hôm qua, một trận dội bom khủng khiếp. Trận dội bom bắt đầu vào khoảng 2 giờ 30 trưa. Margot và mình ở tầng trên, nhưng súng nổ quá dữ dội nên cả hai phải đi xuống. Ngôi nhà rung rinh và bom tiếp tục rơi. Mình giữ "Túi cứu nạn". Nhưng đi trên đường trong mưa bom cũng nguy hiểm như trong nhà. Mình biết mình thực sự không thể ra khỏi nhà. Sau nửa tiếng máy bay bay đi và mùi lửa cháy ở khắp mọi nơi. Khói mù mịt khắp thành phố, giống như sương mù. Sau đó, sau bữa ăn tối, lại một trận dội bom khác. Bom lại rơi như mưa xuống và chúng tôi nghe tin từ Anh rằng phi trường Schiphol bị ném bom. Chúng tôi nghe tiếng máy bay suốt và chúng tôi rất sợ sệt. Tối hôm nay chân của tôi vẫn còn run khi lên giường nằm.
Vào nữa đêm, lại máy bay ! Tôi chạy đến giường Bố và chỉ trở lại giường ngủ của mình lúc 2 giờ 30.
Nhưng vào lúc 7 giờ sáng, chúng tôi nghe vài tin tuyệt diệu từ Ý. Mussolini đã ra đi và vua Ý giờ lên lãnh đạo chính quyền.
Thứ Ba, ngày 3 tháng 8, 1943
Cuộc oanh tạc lần thứ ba. Tôi cố gắng tỏ ra can đảm. Bà Van Daan hay nói "Mặc cho chúng rơi !" Nhưng giờ đây bà lại tỏ ra hèn nhát hơn cả. Sáng hôm nay, bà ta run như chiếc lá, và ngay cả khóc lóc.
Cơ thể chúng tôi như tê cứng. Chúng tôi đã ngừng chương trình tập thể dục từ lâu.
Thứ Sáu, ngày 10 tháng 9, 1943
Mỗi khi mình viết cho bạn, một cái gì đó đặc biệt lại xảy ra. Thường thì không vui. Nhưng lần này thật tuyệt vời. Tin tức được phát đi cho biết nước Ý đã không còn chiến tranh ! Người Anh bây giờ đã ở Naples. Bọn Đức còn ở Bắc Ý.
Nhưng cũng có vài tin xấu. Ông Kleiman sẽ phải mổ bao tử, và ông phải ở lại bệnh viện ít lắm là bốn tuần. Ông ấy thật can đảm ! Ông luôn mỉm cười và nồng nhiệt, mặc dù ông thường bị đau.
Thứ Sáu, ngày 29 tháng 10, 1943
Ông kleiman đã ra khỏi bệnh viện, nhưng bụng ông vẫn còn đau. Ông phải trở về nhà hôm nay vì ông không được khoẻ.
Ông Van Daan đã bán cái áo khoác đẹp nhất của bà vợ. Bà ta muốn giữ tiền để mua quần áo mới sau chiến tranh. Ông Van Daan không sao làm cho bà hiểu nỗi rằng tiền dùng để phục vụ Nhà Trú Ẩn. Hai người la lối, đay nghiến lẫn nhau - nghe thật khủng khiếp.
Mình chịu được, nhưng lúc này mình không thấy đói. Có người nói "Anne con, trông con tệ hại chưa !". Những ngày Chủ Nhật là những ngày lễ đặc biệt sầu thảm. Một sự im lặng chết người. Mình cảm thấy như bị kéo xuống địa ngục, mình là con chim không có cánh nên không bay thoát được. Một tiếng nói bên trong mình hét lớn với mình : "Hãy cho tôi thoát ra ! ". Tôi muốn đi vào không khí trong lành. Tôi muốn nghe người ta cười vui !.
Mình không trả lời tiếng nói đó, mình nằm xuống ghế dài. Giấc ngủ làm cho thời gian đi nhanh hơn.
Thứ Tư, ngày 3 tháng 11, 1943
Chúng tôi quyết định nhóm lửa vào 7 giờ 30 mỗi sáng Chủ Nhật thay vì lúc 5 giờ 30. Mình nghĩ thật nguy hiểm. Những người láng giềng có thể trông thấy khói và họ sẽ nghĩ gì ? Màn che cũng là vấn đề. Chúng che phủ hoàn toàn các cửa sổ, nhưng đôi khi cũng có một ai đó ở đây hé ra nhìn bên ngoài. Người khác phàn nàn, câu trả lời sẽ là :"Không có ai thấy đâu !". Sự nguy hiểm bắt đầu từ những việc như thế đó.
Chúng tôi không còn tranh cãi nhau nhiều. Chỉ trừ ông Dussel và Ông bà Van Daan, giờ họ là kẻ thù của nhau. Ông Dussel gọi bà Van Daan là "con bò cái ngu ngốc" và bà gọi ông "mụ đàn bà già".
Buổi sáng thứ Hai, ngày 8 tháng 11, 1943
Tất cả chúng tôi ở đây có những tâm trạng khác nhau, lúc vầy lúc khác. và bây giờ tôi đang buồn. Miep nói chúng tôi ở đây được yên ổn. Nhưng nó chỉ giống như một vòng tròn nhỏ của bầu trời xanh. Tám con người trong gian nhà bí mật này ở trong vòng tròn đó, nhưng tất cả chung quanh đây là mây đen và hiểm hoạ. Vòng tròn đang nhỏ dần, và bóng đen dần lại gần. Phải chi chúng tôi bay lên được bầu trời xanh vào cõi thiên đàng. Hỡi vòng tròn, hãy mở rộng và cho chúng tôi ra ngoài.
Chủ nhật, ngày 2 tháng giêng, 1944
Sáng nay mình đọc lại một số trang trong nhật ký của mình. Mình cảm thấy rất hổ thẹn khi thấy mình đã viết những gì về Mẹ. Tại sao mình cảm thấy giận bà ? Tại sao mình lại ghét bà quá đáng ! Rõ đúng là bà không hiểu mình. Còn mình, mình cũng không hiểu bà. Giờ đây mình đã lớn hơn và khôn hơn, và Mẹ bây giờ cũng không quá cáu gắt. Mình và Mẹ cố gắng không cãi nhau nữa. Nhưng mình không thể thương yêu Mẹ như hồi còn bé nữa.
Thứ Ba, ngày 6 tháng giêng, 1944
Mình ý thức được điều gì đã sai với Mẹ. Mẹ nói Mẹ xem chúng tôi giống như bạn của Mẹ, chứ không phải con gái của bà. Thật dễ chịu, nhưng một người bạn không giống như một người Mẹ.
Mình nghĩ rằng Những sự thay đổi bên trong cơ thể mình thật là kỳ diệu. Khi mình có kinh nguyệt (bây giờ đã ba lần) giống như một sự bí ẩn ngọt ngào bên trong mình. Có sự đau đớn, sự xáo trộn, nhưng mình chờ đợi nó đến nữa.
Mình cần một người bạn, và mình sẽ thử làm bạn với Peter. Mình rất muốn trò chuyện với một người nào đó. Hôm qua mình đã có dịp để nói với y. Mình nhìn vào đôi mắt màu xanh đậm của y và điều đó cho mình một cảm giác tuyệt vời.
Đêm đó mình khóc, khóc nhiều trên giường ngủ. Mình có nên gợi ý Peter làm bạn của mình ? Mình không yêu y nhưng mình rất cần y. Nếu ông bà Van Daan có một cô con gái, cô ấy cũng sẽ làm y như mình vậy. Do vậy mình quyết định sẽ viếng thăm Peter thường hơn và gợi chuyện cho y nói chuyện với mình.
Chương 8
Thứ Tư, ngày 12 tháng giêng, 1944
Vào lúc này mình mê khiêu vũ vô cùng ! Mình tập các bước nhẩy mỗi tối và mình lấy quần áo của Mẹ để tự may cho mình một áo đầm thời trang. Cố gắng sửa đôi giày đáng tennis thành đôi giầy khiêu vũ, nhưng không được. Mọi sự tập luyện đã cho kết quả - giờ đây mình gần như không còn cứng đờ nữa.
Thứ Bảy, ngày 15 tháng giêng, 1944
Tôi sẽ không kể cho bạn nghe chi tiết những cuộc tranh cãi trong ngôi nhà bí mật này. Nhưng giờ đây chúng tôi không chia sẽ thức ăn cùng một cách - chúng tôi dự trữ thịt và dầu cho riêng chúng tôi, và chúng tôi cũng nấu khoai tây riêng cho chúng tôi. Mẹ đưa ra lời ước, "Tôi không muốn gặp ông Van Daan suốt cả hai tuần". Thật không may, lời ước của Mẹ không thể thực hiện được. Phải chăng mọi người sống chung trong ngôi nhà này đều trở nên như thế ? Hay là do chúng tôi sống trong đau khổ nên dễ cau có ?
Thứ Ba, ngày 3 tháng 2, 1944
Mọi người đều nghĩ đến việc đổ bộ của Đồng Minh ! Điều gì sẽ xảy đến cho chúng tôi nếu như Anh Quốc chiếm lấy Hà Lan. Bọn Đức bảo người Anh sẽ phá đê cho nước ngập (Hà Lan nằm thấp hơn mực nước biển).
Mọi người đều có ý kiến của riêng mình.
- Chúng ta phải lội nước để đi.
- Đừng ngu ngốc ! Chúng ta phải cố gắng lội. Chúng ta lặn dưới nước cho không ai thấy chúng ta là người Do Thái.
- Nói tầm phào ! Phụ nữ mà có thể lội khi chuột cắn chân à?
Câu kế tiếp : Khi Đồng Minh đến, nhà cầm quyền có buộc mọi người phải rời bỏ Amsterdam ?
- Chúng ta sẽ rời bỏ thành phố cùng những người khác.
- Không được, chúng ta không được ra ngoài ! Bọn Đức sẽ đưa mọi ngườ về Đức để giết.
- Thôi được, chúng tôi sẽ ở lại đây. Hãy hỏi Miep cho thêm mền và thêm thực phẩm. Chúng ta hiện đang có khoảng 65 cân Anh đậu và 50 hộp rau cải.
- Trong kho dự trữ có gì hở mẹ ! Nói cho chúng con nghe !
- Mười hộp cá, 40 hộp sữa, 3 chai dầu, 4 lọ bơ, 4 lọ trái cây, 20 lọ cà chua và 9 cân gạo. Thế đấy dự trữ của chúng tôi khá tốt. Nhưng chúng tôi còn phải cho người khác ăn nữa.
Hãy cất tiền vào cá túi nhỏ để có thể giấu trong quần áo một khi chúng ta rời khỏi đây.
Và cứ thế suốt cả ngày. Đó là tất cả những gì mình nghe thấy.
Xâm chiếm đổ bộ, xâm chiếm - mình rất vô tư với chuyện đó. Giờ đây mình không quan tâm đến sống hay chết. Mình vẫn tiếp tục công việc của mình và mong mỏi mọi việc sau này sẽ ổn.
Thứ Tư, ngày 16 tháng 2, 1944
Mình phải đi lên gác mái, đi ngang phòng của Peter để lấy vài củ khoai tây cho ngày hôm nay. Khi mình đi lên lầu, anh đứng dậy và nắm lấy mình.
- Để anh đi cho, anh nói. Nhưng mình nói với anh là không cần. Lúc mình trở xuống, mình hỏi anh "Anh đang học gì vậy".
- Anh đang học tiếng Anh, anh trả lời. Mình hỏi mình có thể xem bài vở của anh không. Và mình ngồi xuống ghế dài, bắt đầu giải thích vài từ Pháp văn cho anh nghe. Chúng tôi cũng nói chuyện vui vẻ về những câu chuyện khác, sau cùng anh nói về hình ảnh những diễn viên đóng phim treo trên tường phòng anh. Có một bức mình cho anh và anh thích tấm ảnh đó lắm.
- Anh có muốn em cho anh thêm vài tấm nữa không ? Tôi hỏi anh.
- Không, anh trả lời. Anh chỉ thích tấm này hơn cả. Anh nhìn nó mỗi bày và mọi người trên đó đều trở thành bạn của anh.
Peter cũng cần tình bạn. Do vậy anh đã ôm con mèo Mouschi thật chặt.
Thứ Sáu, ngày 18 tháng 2, 1944
Mỗi khi mình đi lên tầng trên, mình luôn có thể gặp anh. Giờ đây mình có cái gì đó để mong đợi, cuộc sống nơi đây có vẻ tốt đẹp hơn.
Mẹ không thích mình lên trên đó. Mẹ bảo mình phải để Peter yên ổn. Mẹ luôn nhìn mình với đôi mắt khó chịu khi mình vào phòng Peter. Mỗi khi mình đi từ trên lầu xuống, Mẹ hỏi mình đã ở đâu.
Thứ Tư, ngày 23 tháng 2, 1944
Thời tiết thật đẹp, và mình cảm thấy khá hơn. Gần như mỗi tối mình lên tầng gác mái để hít thở một ít không khí mát mẻ.- chúng tôi có thể mở cửa sổ nơi đây và nhìn ra ngoài. Sáng hôm nay, Peter cũng lên đây. Anh đến chỗ tôi ngồi trên sàn. Cả hai chúng tôi nhìn ra ngoài, nhìn bầu trời xanh, nhìn cây cối và những con chim bay trên không trung. Cảnh đẹp quá khiến chúng tôi không nói với nhau lời nào. Chúng tôi ngồi yên như thế thật lâu.
"Mình làm sao có thể buồn rầu khi có mặt trời và bầu trời" Mình tự hỏi. Chúa muốn chúng ta hạnh phúc và ngắm nhìn cái đẹp của thế giới này. Điều đó giúp cho chúng tôi vượt qua mọi nỗi lo âu.
Chủ Nhật, ngày 27 tháng 2, 1944
Mình nghĩ về Peter từ sáng đến tối. Mình mơ tưởng về anh và trông thấy gương mặt anh khi mình thức dậy.
Mình cảm thấy Peter và mình không thực sự khác nhau, mặc dù bên ngoài trông có vẻ như vậy. Cả hai chúng tôi bên trong đều có những cảm xúc mãnh liệt thật khó kiềm chế. Không một ai trong chúng tôi cảm thấy mình có một bà mẹ. Mẹ anh nghiêm khắc, còn Mẹ mình quan tâm đến cuộc sống nhưng Mẹ không hiểu gì về mình cả.
Thứ Bảy, ngày 4 tháng 3, năm 1944
Đây là ngày thứ Bảy đầu tiên trong nhiều tháng không đáng chán. Ấy là vì Peter và mình tham dự buổi học tiếng pháp do bố mình dạy. Ngồi trên ghế của Bố, kề cận Peter, mình nghe hồn lâng lâng.
Sau đó, chúng tôi nói chuyện với nhau đến giờ ăn trưa. Khi mình rời phòng sau bữa ăn, Peter nói : Được - chào tạm biệt Anne - Anh sẽ gặp em lát nữa" Không một ai nghe lời nói của anh !
Ôi ! Mình sung sướng quá ! Có lẽ anh ấy yêu mình ! Thật thích khi nói chuyện với anh !
Thứ sáu, ngày 10 tháng 3, 1944
Lúc này đây chúng tôi gặp nhiều rắc rối lắm. Miep bị bệnh, ông Kleiman còn nghỉ việc do cái bao tử. Bep cố gắng làm mọi việc theo sức mình.
Đêm qua,có ai đó gõ trên tường của nhà kế bên trong khi chúng tôi đang ăn tối. Chúng tôi bị căng thẳng suốt cả đêm.
Cảnh sát đã bắt ông M. đi. Ông là người bán cho chúng tôi khoai tây, bơ và mứt ở chợ đen. Thật đáng sợ cho ông và cho chúng tôi. Ông có năm đứa con và sắp có một đứa khác.
Thứ Ba, ngày 14 tháng 3, 1944
Mình ngồi tại bàn của ông bà Van Daan với một cái khăn tay che trên miệng. Tại sao vậy ? Để mình kể từ đầu. Bọn chúng đã bắt người mang sổ khẩu phần của chúng tôi, như thế chúng tôi không có mỡ và dầu ăn nửa. Miep và ông Kleiman lại đau, và Bep không thể đi mua sắm cho chúng tôi. Thức ăn thật khốn khổ. Bữa ăn trưa hôm nay chỉ có khoai tây và một mớ rau cải cũ. Chúng bốc mùi khủng khiếp, do vậy tôi phải lấy khăn che mũi. Thế mà chúng tôi phải ăn chúng - tôi cảm thấy muốn đau khi nghĩ đến điều đó ! Phân nửa khoai tây đã thối và chúng tôi phải quẳng chúng đi.
Nếu cuộc sống ở đây vui vẻ, thức ăn không thành vấn đề gì nhiều. Nhưng nay đã là năm thứ tư của cuộc chiến, chúng tôi tất cả đều hay cáu gắt.
Thứ Bảy, ngày 18 tháng 3, 1944
Mình đã viết quá nhiều về mình và những cảm nghĩ của mình, vậy tại sao mình lại không viết về giới tính. Cha mẹ có thái độ rất kỳ lạ về giới tính. Họ nên nói cho con trai và con gái họ về giới tính ở lứa tuổi mười hai. Nhưng thay vì như thế, họ đuổi các con ra khỏi phòng khi có ai đó nói về giới tính do vậy lũ trẻ phải cố tự tìm hiểu mọi điều. Rồi sau đó cha mẹ lại nghĩ rằng con mình đã hiểu biết hết tất cả, nhưng thường chúng chẳng biết gì cả !
Ngay khi mình được hơn 11 tuổi, Bố Mẹ nói cho mình nghe chuyện kinh nguyệt. Nhưng mình không hiểu máu từ đâu đến, và dùng nó làm gì. Khi mình mười hai tuổi rưỡi một người bạn của mình nói cho mình biết nhiều hơn. Bạn mình nói cho nghe chuyện một người đàn ông và một người đàn bà làm tình với nhau. Mình đã đoán thế mà ! Mình rất tự hào về mình ! Cô bạn cũng bảo trẻ con không ra từ bụng mẹ. Nơi mà mọi thứ đi vào là nơi trẻ con đi ra.
Con cái chỉ được nghe lõm bỏm về giới tình, điều đó không đúng. Mặc dù hôm nay là thứ Bảy, mình không buồn chán. Mình ở trên gác mái với Peter. Mình ngồi mơ màng nơi đây, đôi mắt nhắm nghiền. Thật là kỳ diệu !
Chương 9
Chủ Nhật, ngày 19 tháng 3, 1944
Hôm qua là một ngày rất quan trọng đối với mình. Vào lúc 5 giờ, mình nấu khoai tây, và mẹ đưa mình một ít xúc xích để cho Peter. Nhưng anh không chịu lấy và mình nghĩ đó là vì chúng mình vừa cãi nhau dữ dội. Bỗng nhiên mắt mình đầy lệ. Mình đưa đĩa trả cho Mẹ và đi vào phòng tắm để khóc.
Mình quyết định nói chuyện với Peter. Sau khi tắm rửa xong, mình đi lên phòng anh. Chúng tôi đứng cạnh cửa sổ khi trời dần tối, điều đó giúp dễ nói chuyện hơn. Anh không nhận xúc xích không phải vì cãi nhau mà vì anh không muốn tỏ ra mình ham ăn. Sau đó chúng tôi cùng nhau nói chuyện thật nhiều. Ôi sao dễ chịu, đấy là một buổi tối tuyệt vời mà tôi có được ở "Nơi trú ẩn" này.
Chúng tôi nói về cha mẹ chúng tôi, và các vấn đề liên quan đến họ. Mình thuật lại cho anh nghe mình khóc ở trên giường ra sao. Anh nói anh đi lên gác mái mỗi khi anh nổi giận. Chúng tôi nói cho nhau nghe mọi cảm xúc của mình. Ôi thật đẹp như mình mơ tưởng !
Chúng tôi nói về năm 1942, và giờ đây chúng tôi đã đổi khác biết bao. Lúc đầu, anh nghĩ mình là một cô gái ồn ào, đáng chán! Còn mình nghĩ anh ấy chẳng có gì hay ho ! Mình bảo với anh chúng tôi giống như hai mặt của một đồng tiền. Mình ồn ào, anh lặng lẽ. Nhưng mình cũng thích sự thanh bình, yên tĩnh. Mình nói mình hiểu tại sao đôi khi anh lại bỏ đi để ngồi một mình. Và mình muốn giúp đỡ anh khi anh tranh cãi với cha mẹ.
- Nhưng em đã giúp anh rồi mà ! Anh nói.
- Thật ư. Mình ngạc nhiên hỏi.
- Do em luôn niềm nở !
Đấy là lời nói dễ thương nhất của anh trong đêm hôm ấy. Giờ đây anh ấy đã yêu thương mình như một người bạn, mình rất hạnh phúc và biết ơn.
Thứ Tư, ngày 22 tháng 3, 1944
Mọi việc càng lúc càng tuyệt vời ở nơi đây. Mình nghĩ tình yêu thật sự có thể xảy ra tại "Ngôi nhà bí mật" này. Mọi người đã nói đùa với chúng tôi, bảo rằng chúng chúng tôi có thể sẽ thành hôn với nhau nếu ở đây đủ lâu. Có lẽ những lời nói đùa đó không có ác ý !
Mình nghĩ giờ đây Peter cũng đã yêu mình nhưng mình chẳng biết bằng cung cách nào. Phải chăng anh muốn mình là một người bạn tốt, một bạn tình, hay một người em.
Ôi, khi mình nghĩ về đêm thứ Bảy - nghĩ về những lời nói, giọng nói của chúng tôi - mình cảm thấy hài lòng với chính mình. Đây là lần đầu tiên, mình không muốn đổi thay những gì mình đã nói.
Thứ Năm, ngày 23 tháng 3, 1944
Người lo việc thực phẩm của chúng tôi đã ra khỏi tù, do vậy giờ đây nhiều việc đã khá hơn.
Hôm qua một máy bay đã rơi gần chỗ chúng tôi, trên nóc một trường học. Rất may không có học trò trong đó. Có một ngọn lửa nhỏ, và hai người bị chết. Các phi công bên trong máy bay đã thoát ra kịp thời nhưng bọn Đức đã bắn họ ngay. Người dân địa phương rất tức giận - Điều đó thật hèn mạt, kinh tỏm. Chúng tôi - những người phụ nữ trong "Ngôi nhà bí mật" rất khiếp sợ. Tôi căm ghét tiếng súng.
Thứ Ba, ngày 28 tháng 3, 1944
Mẹ cố ngăn mình không cho lên phòng của Peter. Mẹ bảo bà Van Daan không ưa. Có lẽ Mẹ cũng không ưa. Bố lại vui về điều đó, Bố vui hơn vì chúng tôi là bạn. Mẹ nghĩ Peter đã phải lòng mình. Mình mong đó là sự thật.
Mình rất muốn vẫn là bạn của Peter. Chúng tôi có những khó khăn, nhưng chúng tôi chiến đấu để khắc phục và sau cùng chúng sẽ làm cho mọi điều tốt đẹp hơn. Khi anh ngồi gục đầu trên đôi cánh tay và nhắm nghiền đôi mắt, anh như còn là một đứa trẻ. Khi anh chơi với con mèo Mouschi, anh đáng yêu. Khi anh mang những bọc khoai tây nặng cho chúng tôi : anh mạnh mẽ. Khi anh ấy nhìn máy bay oanh tạc, hoặc đi khắp gian nhà tăm tối để tìm kẻ trộm : anh dũng cảm. Và khi anh hoàn toàn không biết xử sự ra sao : anh thật dịu dàng.
Thứ Tư, ngày 29 tháng 3, 1944
Ông Bolkestein - một thành viên của chính phủ Hà Lan, đã phát biểu trên đài phát thanh từ London. Ông nói rằng sau chiến tranh, Nhà Nước muốn có được nhật ký và thư từ của mỗi người viết về chiến tranh - Những vật chứng này là một phần rất hấp dẫn của lịch sử. Mình có thể viết một cuốn sách tên gọi Ngôi Nhà Bí Mật. Người ta có thể tưởng đó là một câu chuyện trinh thám. Nhưng, nói một cách nghiêm túc, mười năm sau chiến tranh, người ta sẽ cảm thấy thích thú khi đọc chuyện về chúng tôi, những người Do Thái phải ẩn trốn. Chúng tôi sống ra sao, ăn cái gì, nói những chuyện gì. Nhưng mặc dù tôi kể cho bạn nghe cả lô chuyện về cuộc sống của chúng tôi, bạn vẫn còn biết rất ít về chúng tôi. Chẳng hạn, những người phụ nữ sợ hãi ra sao khi máy bay oanh tạc. Chủ Nhật rồi, 350 máy bay Anh đã bỏ bom ở Ijmuiden khiến cho ngôi nhà đã lắc lư như bị gió đùa.Hoặc những thứ bệnh khủng khiếp người ta mắc phải nơi đây.
Bạn không biết gì về tất cả những cái đó, và điều đó khiến mình phải mất cả mấy ngày để kể lể. Người ta phải sắp hàng chờ đợi để mua rau cải và tất cả mọi đồ vật khác. Bác sĩ không thể đi thăm bệnh vì xe ôtô hoặc xe máy của họ bị đánh cắp. Có rất nhiều kẻ trộm chung quanh đến đỗi bạn phải đặt câu hỏi điều gì đã xảy ra cho Hà Lan - tại sao người ta trộm cắp quá nhiều ? Bọn trẻ nhỏ - 8 và 11 tuổi - đập vỡ cửa sổ nhà người ta và lấy trộm đi cái gì chúng có thể lấy đi được. Người ta không dám rời nhà ra đi dù chỉ năm phút bởi vì mọi thứ trong nhà có thể ra đi khi họ quay trở lại. Điện thoại công cộng bị ăn cắp và mọi bộ phận của các đồng hồ điện ở các góc đường cũng bị mất.
Mọi người đều đói. Khẩu phần thực phẩm cho một tuần không đủ ăn trong hai ngày. Chúng tôi chờ đợi quân Đồng Minh đổ bộ, nhưng lâu quá. Đàn ông bị gửi sang Đức, trẻ con bị bệnh hoạn và đói, mọi người mặc áo quần cũ và rách. Quá đắt để đưa giày đi sửa và nếu bạn đưa giày đến người sửa giày, có thể bạn không bao giờ thấy chúng nữa.
Thứ Sáu, ngày 31 tháng 3, 1944
Bạn hãy tưởng tượng xem, trời vẫn còn lạnh nhưng giờ đây phần lớn mọi người không còn gì để sưởi ấm suốt cả tháng. Nghe khủng khiếp, phải không bạn ? Chúng tôi hy vọng người Nga. Họ đã đến Ba Lan và sông Prut ở Rumani. Họ cũng đã đến gần Odessa.
Quân đội Đức đã xâm chiếm Hunggari. Một triệu người Do Thái đang sống ở đây ; giờ thì họ không còn hy vọng gì nữa. Không có gì đặc biệt xảy ra ở đây cả. Hôm nay là ngày sinh nhật của ông Van Daan. Ông nhận được và món quà và một cái bánh sinh nhật. Bánh không hoàn chỉnh vì chúng tôi không thể mua đúng vật liệu cần, tuy vậy ăn cũng ngon tuyệt.
Giờ đây người ta ít nói về chuyện Peter và tôi. Chúng tôi là những người bạn thân. Chúng tôi dành nhiều thời gian ở bên nhau, và chúng tôi nói bất cứ cái gì và mọi thứ. Tôi kkông thể nói với những thanh niên khác như vậy. Chúng tôi cũng nói chuyện kinh nguyệt. Anh cho rằng phụ nữ khá đủ mạnh để chịu mất máu và mình cũng thế. Mình tự hỏi tại sao anh nghĩ thế ?
Cuộc sống của mình giờ đã khá hơn, khá hơn nhiều. Chúa đã không bỏ mình, và Người không bao giờ làm thế.
Thứ Hai, ngày 3 tháng 4, 1944
Mình sắp mô tả khẩu phần ăn của chúng mình. Thực phẩm là vấn đề khó khăn và quan trọng không những đối với chúng tôi ở "Ngôi nhà bí ẩn" này mà còn đối với mọi người ở Hà Lan, ở toàn Châu Âu và ngay cả ở nơi khác.
Chúng tôi sống ở đây đã 21 tháng và thường ở một thời đểm nào đó, chỉ có một loại thức ăn nào đó để ăn. Chẳng hạn một loại rau hay xà lách. Chúng tôi ăn chúng với khoai tây, bằng mọi cách mà chúng tôi có thể nghĩ ra.
Nhưng giờ thì không còn rau cỏ gì cả. Chúng tôi ăn khoai tây và đậu nấu. Chúng tôi nấu xúp. Chúng tôi còn ít bịch dự trữ để nấu ăn, ăn cũng hơi hấp dẫn. Nhưng mà ăn đậu với mọi thứ, ngay cả bên trong bánh mì.
Lúc sôi động nhất là khi chúng tôi ăn một miếng nhỏ xúc xích, mỗi lần một tuần và để ít mứt vào bánh mì - dĩ nhiên là không có bơ. Nhưng chúng tôi vẫn sống và gần như mọi thức ăn, ăn nghe ngon.
Thứ Tư, ngày 5 tháng 4, 1944
Đã lâu lắm rồi, tôi đã thực sự không quan tâm đến việc học hành. Chiến tranh có vẻ còn lâu mới chấm dứt. Nếu nó kéo dài hơn tháng 9, mình không thể trở lại trường, mình không muốn trễ hai năm.
Peter lấp đầy các ngày tháng của mình, ngoại trừ Peter chứ không có cái gì khác. Không có gì ngoại trừ mơ mộng và suy tưởng, cho đến một đêm thứ Bảy bỗng mình cảm thấy khiếp sợ. Mình mặc áo ngủ ngồi trên sàn nhà và mình đọc kinh cầu nguyện. Sau đó mình lăn ra sàn nhà và khóc. Nhưng mình biết mình phải chiến đấu chống lại nó. Sau cùng lúc 10 giờ, mình đã leo lên giường, sự đau khổ đã đi qua !.
Và giờ đây nó đã thực sự đi qua. Mình biết rằng mình phải học lại. Mình muốn làm một cái gì đó cho đời mình. Mình muốn mình là một nhà báo. Mình biết mình có thể viết. Một ít chuyện của mình cũng khá, một phần cuốn nhật ký của mình khá linh động và thích thú, nhưng... mình không biết mình có thật sự là một nhà viết văn giỏi. Nhưng nếu mình không viết sách hoặc báo, mình có thể luôn viết cho mình. Mình không muốn sống như Mẹ, như bà Van Daan và như mọi người đàn bà khác, họ chỉ làm công việc gia đình của họ và sau đó bị quên lãng. Mình cần có nhiều hơn là một ông chồng và mấy đứa con. Mình muốn mình có ích và mang niềm vui đến cho tất cả mọi người, ngay cả những người mình chưa hề gặp. Mình muốn mình vẫn sống sau khi mình chết đi.
Mình cám ơn Chúa về việc viết lách của mình. Do vậy mình tiếp tục cố gắng, và mọi việc sẽ ổn cả bởi vì mình sẽ không bỏ cuộc.
Thứ Ba, ngày 11 tháng 4, 1944
Mình không biết nên bắt đầu từ đâu - nhiều điều đã xảy ra từ Ngày thứ Năm - khi mình viết cho bạn đây - mọi việc vẫn bình thường. Thứ Năm và Thứ Bảy cũng vậy. Vào tối Chủ Nhật lúc 9 giờ 30, Peter gõ cửa phòng chúng tôi. Anh chờ Bố mình lên tầng trên và giúp anh giải thích vài từ tiếng Anh. Nhưng mình không tin anh.
Thật là kỳ lạ - mình nói với chị Margot, em nghĩ nhà có trộm.
Mình đã đóan đúng. Chúng đang chui vào hầm chứa. Bố, ông Van Daan và Peter đang chạy nhanh xuống dưới. Chị Margot, Mẹ, bà Van Daan và mình ở lại chờ. Bốn người phụ nữ sợ hãi cần bàn ra tán vào với nhau, quả là như vậy ! Sau đó chúng tôi nghe có tiếng động lớn, nhưng không ai trở lại cho đến lúc 10 giờ.
Bố trông tái xanh khi người trở về với chúng tôi "Tắt đèn đi, và lên tầng trên mau ! Cảnh sát sẽ đến đây ngay đấy !".
Những người đàn ông lại trở xuống dưới và chúng tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra. Nhưng mười phút sau họ trở lại. Họ bảo bọn trộm phá cửa hầm chứa và ông Van Daan đã la lên "Cảnh sát". Họ cố đóng lại cửa nhưng bọn trộm lại đá sập. Sau đó có một người đàn ông và một người đàn bà trên đường chiếu đèn từ trên đường (sau này chúng tôi mới biết đó là ông Van Hoeven, người mang đến cho chúng tôi khoai tây, và vợ ông ta).
Chúng tôi chờ đợi, chờ đợi trong bóng tối cho đến sau 11 giờ. Sau đó có nhiều tiếng ồn ào hơn bên dưới, đoạn có ai đó cố đẩy cửa tủ sách. Chúng tôi sợ đến khiếp. Tôi tưởng cảnh sát đến bắt chúng tôi. Nhưng sau đó người đó bỏ đi, ngôi nhà trở lại yên tĩnh. Chúng tôi phải giữ im lặng suốt đêm và dùng một cái thùng lớn để đi vệ sinh. Cố gắng ngủ trên sàn nhà.
- Chúng ta phải giấu cái máy thu thanh ! Bà Van Daan nói.
- Nếu bọn chúng tìm được chúng ta, đâu có vấn đề gì chúng tìm được máy thu thanh hay không. Ông Van Daan đáp.
- Chúng sẽ tìm được quyển nhật ký của Anne, Bố nói.
- Chúng ta phải đốt nó đi thôi ! Ai đó gợi ý.
Ôi ! Quyển nhật ký của mình ! Nếu nó không còn, mình vẫn không còn ! Nhưng rất may không ai làm việc đó.
Lúc 7 giờ, chúng tôi gọi ông Kleiman, sau cùng Jan và Miep đến. Họ lại phải đến cảnh sát để trình báo về việc bọn trộm, và chúng tôi phải mất nửa tiếng để chùi nhà và sắp xếp mọi vật lại cho ngay ngắn. Cả một sự lộn xộn kinh khủng !
Đêm qua chúng tôi ở trong tình cảnh nguy hiểm thực sự. Thử nghĩ xem, cảnh sát đã đến sát bên cửa tủ sách và không tìm thấy chúng tôi. "Chúa đã cứu chúng con, cầu Chúa hãy cứu chúng con trong tương lai !”. Lời cầu nguyện của chúng tôi giờ đây là như thế.
Kể từ đây, chúng tôi cũng phải cẩn thận hơn. Dussel sẽ đến làm việc của ông trong phòng tắm, và Peter phải đi tuần cả ngày giữa 8 giờ 30 và chính giờ 30 mỗi tối. Có ai đó nhận thấy cửa sổ Peter bị mở, do vậy anh phải đóng luôn.
Điều đó nhắc nhở chúng tôi là những người Do Thái, và chúng tôi phải sống như những người tù nhân. Chúng tôi phải quên đi mọi cảm xúc cá nhân, phải can đảm và cương nghị. Một ngày nào đó chiến tranh sẽ qua đi. Lúc đó chúng tôi lại trở thành người và không chỉ người Do Thái.
Ai đã làm cho chúng tôi chịu đau khổ như thế ? Ai đã chia rẽ chúng tôi khỏi tất cả những người khác ? Chúa đã làm chịu như thế, nhưng Chúa cũng sẽ nâng chúng tôi dậy. Có thể về sau này, nếu có người Do Thái nào sống sót, sự đau khổ của chúng tôi sẽ khuyên bảo cho con người điều gì đó. Có thể họ sẽ học được đôi điều về cái thiện, và vì sao chúng tôi phải chịu đau khổ. Chúng tôi không bao giờ có thể là người Hà Lan, hoặc người Anh - chúng tôi luôn là người Do Thái.
Hãy can đảm! Đó là lối thoát. Chúa luôn chăm lo cho chúng ta. Qua dòng lịch sử, người Do Thái đã phải chịu đau khổ, nhưng họ mãi là người Do Thái, và sự đau khổ làm cho chúng tôi cương nghị hơn lên.
Mình nghĩ mình sẽ chết đêm nay. Mình chờ đợi cái chết như một người lính. Nhưng giờ mình vẫn còn sống, mình muốn ở lại Hà Lan sau chiến tranh. Mình yêu Hà Lan. Mình yêu đất nước này, yêu tiếng nói dân tộc này. Mình muốn được làm việc tại đây. Nếu Chúa để cho mình sống, mình sẽ làm nhiều việc hơn việc Mẹ đã làm. Mình muốn tiếng nói của mình sẽ được mọi người nghe thấy. Mình sẽ đi vào thế giới và làm việc cho nhân loại
Chương 10
Chủ Nhật, ngày 16 tháng 4, 1944
Hãy nhớ đến ngày hôm qua, bởi vì đó là ngày đặc biệt đối với mình. Khi một người con gái nhận được cái hôn đầu tiên, đó luôn là ngày quan trọng. Đêm qua, khi mình ngồi cùng Peter trên ghế dài anh ấy đã choàng tay qua ôm mình. Mình cũng đưa tay qua ôm anh ấy và chúng tôi ngồi sát bên nhau. Trước đây chúng tôi đã ngồi như thế, nhưng chưa sát đến thế bao giờ như trong đêm qua. Anh muốn mình đặt đầu lên vai anh và đầu anh ngả sát đầu mình. Ôi thật là tuyệt diệu ! Anh vuốt ve má, tay và tóc mình. 9 giờ 30, chúng tôi phải đứng dậy để đi. Peter phải đi tuần tra ngôi nhà. Mình đứng kề bên anh ấy. Mình không biết phải làm sao, hành động thế nào bởi vì anh ấy đã hôn mình. Đó là cái hôn xuyên qua tóc mình, nửa trên má trái, nửa trên lỗ tai. Mình chạy vội xuống dưới và không nhìn trở lại.
Thứ Sáu, ngày 28 tháng 4, 1944
Đêm qua, mình và Peter ngồi trên ghế dài như thường lệ, tay choàng qua nhau. Thình lình, cô gái Anne bình thường biến mất. Cô gái Anne tự tin, ồn ào - và một cô Anne khác vào thay thế. Cô Anne thứ hai này chỉ muốn sự dịu dàng và muốn yêu. Lệ trào trên mắt mình. Anh có nhận thấy chăng ? Anh không cử động. Anh có cảm thấy như mình cảm thấy không ? Anh nói rất ít. Không có câu trả lời cho câu hỏi của mình.
Lúc 8 giờ 30, mình đứng dậy và đi lại nơi cửa sổ, nơi mà chúng mình luôn nói lời từ giã. Mình vẫn là cô Anne thứ hai. Anh đến bên mình và mình đưa tay choàng qua cổ anh và hôn anh lên má trái, mình định hôm lên má kia nhưng môi mình gặp môi anh và chúng mình hôn nhau, hôn nhau.
Đêm qua là đêm trái tim mình xúc động mạnh. Cô Anne dịu dàng không luôn xuất hiện và cô cũng không ra đi nhanh chóng. Ôi Peter, anh đã làm gì cho em ? Anh muốn gì ở em ?
Nếu mình lớn hơn và anh muốn cưới mình, mình sẽ nói làm sao ? Anne, hãy thành thật với mình ! Mình chưa thể lấy anh ấy. Peter chưa phải là một người đàn ông. Anh ấy còn là một đứa trẻ.
Thứ Ba, ngày 2 tháng 5, 1944
Vào tối thứ Bảy, mình hỏi Peter có nên nói cho Bố biết chuyện của chúng mình. Anh bảo mình nên nói. Mình sung sướng vì điều đó có nghĩa anh mẫn cảm. Ngay khi đi xuống, mình đi với Bố để lấy một ít nước.
Khi Bố và mình trở lên, mình nói : "Bố ơi, khi anh Peter và con ngồi với nhau, thực sự chúng con không ngồi hai đầu phòng đối diện với nhau. Nhưng chắc Bố cũng có thể đoán ra điều ấy. Bố nghĩ chúng con có gì sai trái không ?".
Bố nghĩ một lát, đoạn nói : "Không, Bố nghĩ không có gì sai trái. Nhưng Anne này, khi chúng con ngồi sát như thế, con phải cẩn thận."
Sau này, vào một buổi sáng chủ nhật, Bố nói rõ hơn về vấn đề ấy : "Con phải là người phải giữ mình - vì người đàn ông luôn muốn đi xa hơn thế. Sống ở ngoài kia, thì khác. Con tự do, con thấy những đứa con trai và những đứa con gái khác, con có thể chơi thể thao và làm một số việc khác nhau. Nhưng ở đây, con và Peter gặp gỡ nhau luôn. Nên con phải cẩn thận, Anne ạ, và đừng để nó thành nghiêm trọng !".
Bố bảo mình không nên lên trên thường xuyên, nhưng mình vẫn muốn đi. Đúng vậy, mình đang đi lên đây !
Thứ Tư, ngày 3 tháng 5, 1944
Đã hai tuần qua, vào ngày thứ Bảy, chúng tôi ăn buổi tối vào lúc 7 giờ 30. Từ ngày mai, mỗi ngày sẽ như thế. Nghĩa là mỗi ngày ăn bớt đi một nửa. Vẫn rất khó khăn tìm ra rau cải. Trưa nay, chúng tôi ăn một ít rau dấp héo nấu chín.Thêm vào một ít khoai tây hư, và bạn có một bữa ăn đủ ngon cho một vị vua !
Mình đã mất kinh hơn hai tháng, nhưng sau cùng chủ nhật tuần trước lại có lại. Mặc dù điều ấy làm mình bối rối, hoảng loạn, mình thấy sung sướng.
Bạn có thể tưởng tượng chúng tôi luôn hỏi : "Tại sao lại có chiến tranh? Tại sao, và tại sao, tại sao con người không thể sống với nhau một cách hoà bình?”.
Không một ai cho một câu trả lời thuyết phục. Tại sao Anh Quốc chế tạo máy bay và bom to hơn và tốt hơn, cùng lúc lại xây những ngôi nhà mới. Tại sao các chính phủ bỏ ra triệu triệu đồng cho chiến tranh lại không chi cả cho y tế hoặc cho người nghèo. Tại sao ở nơi này người ta không có thức ăn, còn ở những nơi kia của thế giới cả núi thực phẩm đang hư thối ? Tại sao con người lại điên khùng như vậy ?
Không phải chỉ chính quyền làm chiến tranh. Không, con người bình thường cũng phạm tội. Chúng ta đã cho các chính phủ quyền hành để làm thế. Có cái gì trong quần chúng đã cho chính quyền giết và giết. Trừ phi tính cách của con người thay đổi, nếu không vẫn còn có chiến tranh.
Mình luôn sầu não ở nơi đây, nhưng vẫn còn nhìn thấy cuộc sống trong "Ngôi nhà bí mật" như là một cuộc phiêu lưu. Thật nguy hiểm nhưng sôi động. Mình quyết định mình sẽ sống một cuộc sống khác, không giống các cô gái khác và không là một người nội trợ bình thường. Sống ở đây là sự mở đầu thú vị cho cuộc sống và do vậy mình cười vui với nó, mặc dù có khi nguy hiểm.
Mình còn trẻ, còn khoẻ, sung sướng và vui vẻ. Mình cảm thấy mỗi ngày mình trưởng thành hơn lên và sự kết thúc chiến tranh sẽ không còn xa. Thiên nhiên vẫn đẹp và những người chung quanh mình là những người tốt. Mỗi ngày đấy là một cuộc phiêu lưu thú vị, mình nghĩ thế ! Vậy tại sao mình lại buồn và sợ hãi ?
Thứ Bảy, ngày 6 tháng 5, 1944
Thật khó thể tưởng khi Jan, ông Kukler và ông Kleiman kể cho chúng tôi nghe về giá cả thực phẩm ở bên ngoài. Mọi thứ đều rất đắt đỏ, người ta mua và bán ở chợ đen. Một người nào đó có thể bán cho bạn một miếng len nhỏ, người khác vài phiếu khẩu phần, người khác nữa vài miếng phó mát. Trộm cắp và giết người xảy ra mỗi ngày. Ngay cả cảnh sát và tuần đêm cũng làm y như thế, và họ không tìm đủ tiền để ăn.
Thứ Hai, ngày 8 tháng 5, 1944
Mình đã nói cho bạn nghe về gia đình mình chưa ? Mình không nghĩ mình đã nói, giờ mình xin bắt đầu. Bố sinh tại Franfurt -am-Main và cha mẹ Bố rất giàu. Khi Bố còn trẻ, mỗi tuần đều có tiệc tùng và khiêu vũ, và họ sống trong một ngôi nhà khổng lồ. Nhưng khi ông nội mất, tiền bạc gần như mất hết và sau trên Đại Chiến và các chuyện xảy ra ở Đức thì không còn gì cả.
Gia đình của Mẹ không quá giàu, nhưng cũng có tiền, và Mẹ đã kể cho chúng tôi nghe những chuyện tiệc tùng và khiêu vũ tại nhà với 250 khách mời.
Giờ đây chúng tôi không còn giàu nữa, nhưng tôi hy vọng mọi điều sẽ tốt đẹp sau chiến tranh. Mình thích có được một năm ở Paris và London, được học ngoại ngữ và lịch sử nghệ thuật. Như mình đã nói với bạn trước đây, mình muốn thăm thú khắp thế giới và làm mọi điều thích thú ! Một chút đỉnh tiền rất có ích.
Thứ Sáu, ngày 19 tháng 5, 1944
Hôm qua mình cảm thấy khốn khổ. Mình bị bệnh, bị nhức đầu. Hôm nay mình cảm thấy khá hơn. Mình rất đói nhưng mình sẽ không ăn đậu trong bữa ăn tối.
Giữa mình và Peter, mọi việc đều tốt đẹp. Mỗi tối chúng mình hôn nhau khi giã biệt và anh luôn đòi hôn thêm. Anh rất hạnh phúc khi biết có người yêu anh.
Mình không đứng quá sát anh như lúc trước. Tình yêu của mình không phải là đã lạnh nhạt. Peter là một chàng trai dễ thương, nhưng mình đã đóng cánh cửa cho cô Anne sâu thẳm vào bên trong. Nếu anh lại muốn gặp, anh phải phá vỡ cánh cửa đi.
Thứ Hai, ngày 22 tháng 5, 1944
Chúng tôi nghe vài điều đáng buồn và đáng sợ. Giờ đây dường như có một số người nghĩ khác về người Do Thái chúng tôi. Họ chống lại chúng tôi tuy rằng có lúc họ hoàn toàn đứng về phía chúng tôi. Vài người Thiên Chúa giáo bảo rằng người Do Thái khai báo cho bọn Đức. Họ nói người Do Thái báo cho chính quyền những người giúp đỡ họ, và những người này đã bị Đức bắt. Và sau đó, dĩ nhiên họ bị trừng phạt khủng khiếp. Đúng, quả đúng như vậy. Nhưng họ nên tự hỏi : nếu người Thiên Chúa giáo đứng ở địa vị chúng tôi, họ có thể làm khác đi chăng ? Ai có thể - người Do Thái hay là người Thiên Chúa giáo - có thể giữ im lặng khi bọn Đức cố làm cho họ nói ? Mọi người đều biết điều ấy hầu như không thể, vậy sao họ lại bảo chúng tôi - những người Do Thái - làm điều không thể ấy ?
Tôi chỉ hy vọng một điều : người Hà Lan không chống lại chúng tôi lâu. Họ nên nghe ở trái tim họ điều gì phải bởi vì sự giận hờn chúng tôi không có gì đúng cả.
Thứ Ba, ngày 23 tháng 5, 1944
Giờ thì mỗi ngày đều có chuyện xảy ra. Sáng nay chúng bắt ông Van Hoeven, người đã mang khoai tây đến bán. Ông đã giúp đỡ người Do Thái, họ đã trốn trong nhà ông. Thế giới bị đảo lộn. Những người tốt nhất đều vào trại tập trung và tù ngục, trong lúc những kẻ tệ hại nhất lại là người đưa quyết định đưa họ vào đó. Thật khủng khiếp cho ông Van Hoeven và những người Do Thái khốn khổ đó và cũng rất khó khăn cho chúng tôi. Bep không thể mang tất cả đống khoai tây nặng nề, do vậy chúng tôi phải ăn ít khoai tây hơn. Mẹ bảo chúng tôi sẽ không ăn sáng nữa, ăn trưa với bánh mỳ và với cái gì đơn giản và ăn tối với khoai tây. Có thể mỗi tuần, chúng tôi ăn rau cải hay rau diếp một hay hai lần. Tất cả chỉ có thế.
Thứ Hai, ngày 5 tháng 6, 1944
Giờ đây, trong gian nhà bí mật này, đã xảy ra nhiều chuyện. Có chuyện tranh cãi giữa ông Dussel và gia đình mình. Chúng tôi không đồng ý về chuyện chia bơ.
Sau đó gia đình Van Daan không đồng ý chuyện chúng tôi làm bánh sinh nhật cho ông Kugler khi ngay cả chúng tôi cũng không có. Tính cách của người tầng trên : tệ. Bà Van Daan bị lạnh.
Thời tiết khủng khiếp. Đồng Minh bị dội bom ở Pas de Calais và bờ biển phía Tây nước Pháp. Không ai mua đồng đôla Mỹ trong lúc này và họ cũng không quan tâm đến vàng nữa. Chúng tôi sắp cạn túi. Làm sao chúng tôi có đủ tiền để sống tháng sau.
Thứ Ba, ngày 6 tháng 6, 1944
"Đây là ngày D" - đài BBC báo lúc 12 giờ. "Đây là ngày cuộc đổ bộ bắt đầu".
Tin tức người Đức cho biết lính Anh đã đến bờ biển nước Pháp và đang đánh với bọn Đức nơi đây.
Đến 1 giờ, đài BBC loan tin 11000 máy bay đã hổ trợ cuộc đổ bộ. Máy bay chở lính và thả bom. 4000 tàu chiến đang đến bờ biển giữa Cherbourg và Le Havre. Quân đội Anh và Mỹ sẵn sàng chiến đấu tại đây.
Chúng tôi không tin được điều đó ! Đấy phải chăng là sự mở đầu cho việc kết thúc chiến tranh. Chúng tôi bàn tán sôi nổi - nhưng việc đó có vẻ tốt lành hơn là sự thật. Đồng Minh sẽ chiến thắng trong năm nay, năm 1944 ? Chúng tôi chưa biết. Nhưng đó là hy vọng, đó là cuộc sống. Nó lại làm cho chúng tôi can đảm và cương nghị hơn.
Giờ đây thì cuộc đổ bộ đã bắt đầu. Mình cảm thấy bạn bè đang đến ! Margot nói : "Có lẽ mình sẽ trở lại trường vào tháng 9 hoặc tháng 10.
Thứ Sáu, ngày 9 tháng 6, 1944
Tin tuyệt vời về cuộc đổ bộ ! Đồng Minh đã chiếm Bayeux, một làng trên bờ biển nước Pháp. Giờ Đồng Minh đang chiến đấu ở thành phố Caen.
Chương 11
Thứ Ba, ngáy 13 tháng 6, 1944
Lại đến ngày sinh nhật của mình, giờ mình đã 15 tuổi. Mình được một ít quà, một quyển sách lịch sử, một món đồ lót, một khăn tay, một hủ mứt, hai cái bánh mật nhỏ, một quyển sách về thực vật do Bố Mẹ cho, kẹo của chị Miep, và vài đóa hoa đáng yêu của Peter.
Chiến tranh tiếp tục diễn biến tốt, mặc dù thời tiết khắc nghiệt - mưa to, gió mạnh và biển động.
Peter càng yêu mình hơn, nhưng có cái gì đó giữ chúng mình lại và mình không biết đó là gì. Đôi khi mình tự hỏi mình có muốn anh nhiều hay không ; mình nghĩ có lẽ điều đó không đúng. Nhưng sau đó nếu mình không lên phòng anh một hay hai ngày, mình lại thèm gặp anh ấy khủng khiếp. Peter tử tế và tốt, nhưng bằng một cách nào đó, mình không vui vì anh chưa phải là một người lớn. Chẳng hạn, anh không nghĩ nhiều về Chúa và mình không thích cách anh ấy nói về thức ăn. Và tại sao anh ấy không để mình gần gũi bên anh, thật sự gần gũi sâu bên trong con người anh. Giờ đây mình không được ở bên ngoài lâu để thấy mọi vật trong thế giới tự nhiên, chúng có vẻ tuyệt diệu đối với mình. Mình nhớ có một thời mình không nhận thấy bầu trời xanh, những đoá hoa hay nghe tiếng chim hót. Tất cả những cái đó đều thay đổi. Khi nào có thể, mình đều tìm cách ngắm mặt trăng và các vì sao, mình cảm thấy thật sự yên tĩnh và hy vọng. Đó là phương thuốc tốt nhất và mình khoẻ mạnh ngay sau đó.
Bất hạnh thay, mình thường phải cố nhìn qua những bức màn bụi bặm và những cánh cửa sổ dơ bẩn.
Thứ Ba, ngày 27 tháng 6, 1944
Tình thế đã biến chuyển, và mọi việc bên ngoài đang tiến triển tốt. Đồng Minh đã chiến thắng ở Cherbourg, Vitebsk và Zhlobin. Trong vòng ba tuần lễ kể từ ngày D, trời có mưa và giông bão mỗi ngày, nhưng người Anh và người Mỹ đã chiến đấu quyết liệt.
Đến 27 tháng 7, bạn nghĩ xem mặt trận còn cách chúng tôi bao xa ?
Thứ Bảy, ngày 15 tháng 7, 1944
Mình biết mình đã được Peter như là một người bạn, không có cách nào khác. Mình là người đã cố gắng làm thế. Mình đã dựng lên hình ảnh của anh trong tâm trí của mình như là một chàng trai dịu dàng, bình lặng. Anh lại rất cần một người bạn yêu thương. Mình cần một người bạn để trao đổi, để nói ra tất cả những gì trong lòng mình. Mình cũng cần một người bạn giúp đỡ mình tìm ra cho mình một đường đi. Mình đã thành công, chậm chạp, chắc chắn, anh đã đến bên mình. Sau cùng, chúng tôi trở thành bạn, nhưng lại thân thiết quá. Giờ đây mình nhận thấy thật khó mà tin rằng chúng tôi quá thân thiết như thế. Chúng tôi nói đủ thứ chuyện riêng tư nhưng không bao giờ nói điều sâu thẳm trong lòng mình. Và mình vẫn không thể hiểu Peter. Anh ấy có thực sự e ngại hay có cái gì sâu thẳm trong anh. Nhưng mình đã phạm một sai lầm lớn. Mình đã muốn anh ấy thân thiết với mình và giờ đây chúng tôi không thể là bạn theo nghĩa bạn thường. Anh đang giữ chặt lấy mình. Giờ mình không thể biết có cách nào thay đổi được đây !.
Thứ Sáu, ngày 21 tháng 7, 1944
Sau cùng, mọi việc tiến triển tốt ! Tin tức hấp dẫn ! có người cố giết Hitler và vừa qua một sĩ quan quân đội Đức cố gắng làm điều đó. Sự việc chứng tỏ nhiều người lính Đức cũng thấy chán chiến tranh và muốn chấm dứt.
Thứ Tư, ngày 1 tháng 8, 1944
Trong mình có hai con người - thật vậy - như mình thường nói với bạn. Một con người vui vẻ và nồng nhiệt, thích thú với một cái hôn hay một câu đùa thô thiển. Đó là cô Anne mọi người đều biết, cô Anne sẽ làm cho họ vui vui một buổi tối nhưng sau đó sẽ làm cho họ chán ngấy suốt cả tháng ! Không một ai biết con người kia của Anne, con người tốt đẹp hơn. Con người này sâu lắng hơn, tinh tế hơn !. Nhưng cô Anne thứ nhất luôn xuất hiện, không cho cô Anne thứ hai lộ diện. Ấy bởi vì mình sợ - sợ người ta cười mình. Giờ thiên hạ đã cười mình - mình cũng đã quen - nhưng họ cười Anne vui tính "nhẹ dạ". Cô ta không quan tâm nhưng sâu thẳm Anne rất thấm thía về điều đó. Nếu mình cho cô Anne tốt lộ diện chỉ trong mười lăm phút, cô ta sẽ không nói và cho cô Anne kia nói. Và trước khi mình biết được, cô nàng biến mất.
Do vậy cô Anne dễ thương không bao giờ xuất hiện trước mọi người, nhưng cô luôn ở đây khi mình chỉ có mình. Mình muốn thay đổi, mình cố gắng thật nhiều nhưng thật là khó khăn. Nếu mình im lặng và nghiêm nghị, gia đình mình sẽ nghĩ là mình bệnh ! Nhưng mình vẫn cố gắng trở thành người mà mình mong muốn, con người thật của mình nếu như... nếu như không ai khác trên thế giới.
Quyển nhật ký chấm dứt tại đây.