Bài Ðọc I: Trích sách Khôn Ngoan (Kn 18, 6-9)
Chính đêm ấy, cha ông chúng ta đã biết trước, để biết chắc mình đã tin tưởng vào lời thề nào mà được can đảm. Dân Chúa đã mong đợi sự giải thoát những người công chính và sự tiêu diệt kẻ thù. Vì như Chúa đã làm hại đối thủ thế nào, Chúa cũng kêu gọi để làm cho chúng tôi được vẻ vang như vậy.
Vì những con cái thánh thiện của các tổ phụ tốt lành đã lén lút tế lễ, và đồng tâm thiết lập luật thánh thiện, ấn định rằng những người công chính sẽ đồng hưởng vinh nhục, may rủi đều nhau; như vậy là họ đã xướng lên trước bài ca tụng của các tổ phụ.
Trích thư gửi tín hữu Do-thái. (Dt 11, 1-2, 8-19)
Anh em thân mến, đức tin là cốt yếu những thực tại người ta mong đợi, là bằng chứng điều bí ẩn. Vì nhờ đức tin mà các tiền nhân đã nhận được bằng chứng tốt.
Nhờ đức tin, Abraham đáp lại tiếng Chúa gọi, để ra đi đến xứ ông sẽ được lãnh làm gia nghiệp, và ông ra đi mà không biết mình đi đâu. Nhờ đức tin, ông đến cư ngụ trong đất Chúa hứa, như trong đất khách quê người, sống trong lều trại, cũng như Isaac và Giacóp, những kẻ đồng thừa tự cùng một lời hứa. Vì chưng, ông mong đợi thành trì có nền móng mà Thiên Chúa là kiến trúc sư và là Ðấng sáng lập.
Nhờ đức tin mà ngay cả bà Sara son sẻ được sức mang thai, mặc dầu bà đã già, bởi vì bà tin rằng Ðấng đã hứa sẽ trung tín giữ lời. Vì thế, do tự một người, mặc dầu người đó như chết rồi, mà có một dòng dõi đông đúc vô số như sao trên trời và như cát bãi biển.
Chính trong đức tin mà tất cả những kẻ ấy đã chết trước khi nhận lãnh điều đã hứa, nhưng được nhìn thấy và đón chào từ đàng xa, đồng thời thú nhận rằng mình là lữ khách trên mặt đất. Những ai nói những lời như thế, chứng tỏ rằng mình đang đi tìm quê hương. Giá như họ còn nhớ đến quê hương dưới đất mà họ đã lìa bỏ, chắc họ có đủ thời giờ trở về. Nhưng hiện giờ họ ước mong một quê hương hoàn hảo hơn, tức là quê trời. Vì thế, Thiên Chúa không ngại để họ gọi mình là Thiên Chúa của họ, vì Người đã dọn sẵn cho họ một thành trì.
Nhờ đức tin, khi bị thử lòng, Abraham đã dâng Isaac. Ông hiến dâng con một mình, ông là người nhận lãnh lời hứa, là người đã được phán bảo lời này: “Chính nơi Isaac mà có một dòng dõi mang tên ngươi”. Vì ông nghĩ rằng Thiên Chúa có quyền làm cho kẻ chết sống lại, do đó, ông đã đón nhận con ông như một hình ảnh.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca : (Lc 12, 32-48).
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Hỡi đoàn bé nhỏ, các con đừng sợ, vì Cha các con đã vui lòng ban nước trời cho các con. Các con hãy bán những của các con có mà bố thí. Hãy sắm cho các con những túi không hư nát, và kho tàng không hao mòn trên trời, là nơi trộm cướp không lai vãng và mối mọt không làm hư nát. Vì kho tàng các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó.
“Các con hãy thắt lưng, hãy cầm đèn cháy sáng trong tay, và hãy làm như người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ về gõ cửa, thì mở ngay cho chủ. Phúc cho những đầy tớ nào khi chủ về còn thấy tỉnh thức: Thầy bảo thật các con, chủ sẽ thắt lưng, đặt chúng vào bàn ăn, và đi lại hầu hạ chúng. Nếu canh hai hoặc canh ba, chủ trở về mà gặp thấy như vậy, thì phúc cho các đầy tớ ấy. Các con hãy hiểu biết điều này là nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, ắt sẽ tỉnh thức, không để nó đào ngạch nhà mình. Cho nên các con hãy sẵn sàng: vì giờ nào các con không ngờ, thì Con Người sẽ đến”.
Phêrô thưa Người rằng: “Lạy Thầy, Thầy nói dụ ngôn đó chỉ về chúng con hay về mọi người?” Chúa phán: “Vậy con nghĩ ai là người quản lý trung tín khôn ngoan mà chủ đã đặt coi sóc gia nhân mình, để đến giờ phân phát phần lúa thóc cho họ? Phúc cho đầy tớ đó, khi chủ về, thấy nó đang làm như vậy. Thầy bảo thật các con, chủ sẽ đặt người đó trông coi tất cả gia sản mình.
Nhưng nếu đầy tớ ấy nghĩ trong lòng rằng: “Chủ tôi về muộn”, nên đánh đập tớ trai tớ gái, ăn uống say sưa: chủ người đầy tớ ấy sẽ về vào ngày nó không ngờ, vào giờ nó không biết, chủ sẽ loại trừ nó, và bắt nó chung số phận với những kẻ bất trung. Nhưng đầy tớ nào đã biết ý chủ mình mà không chuẩn bị sẵn sàng, và không làm theo ý chủ, thì sẽ bị đòn nhiều. Còn đầy tớ nào không biết ý chủ mình mà làm những sự đáng trừng phạt, thì sẽ bị đòn ít hơn. Vì người ta đã ban cho ai nhiều, thì sẽ đòi lại kẻ ấy nhiều, và đã giao phó cho ai nhiều, thì sẽ đòi kẻ ấy nhiều hơn”.
Hoặc bài vắn này: Lc 12, 35-40
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Các con hãy thắt lưng, hãy cầm đèn cháy sáng trong tay, và hãy làm như người đợi chủ đi ăn cưới về, để khi chủ về gõ cửa, thì mở ngay cho chủ. Phúc cho những đầy tớ nào khi chủ về còn thấy tỉnh thức: Thầy bảo thật các con, chủ sẽ thắt lưng, đặt chúng vào bàn ăn, và đi lại hầu hạ chúng.
Nếu canh hai hoặc canh ba, chủ trở về mà gặp thấy như vậy, thì phúc cho các đầy tớ ấy. Các con hãy hiểu biết điều này là nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến, ắt sẽ tỉnh thức, không để nó đào ngạch nhà mình. Cho nên các con hãy sẵn sàng: vì giờ nào các con không ngờ, thì Con Người sẽ đến”.
Vài ý chính Tin Mừng
Đoạn trích này nối tiếp sát với đoạn đã đọc chủ nhật trước (12, 13-19). Các câu 22-31 bị bỏ qua. Bài giảng dành cho các môn đệ và xen kẽ những lời động viên, kêu gọi cảnh giác và cảnh báo.
Canh thức và sẵn sàng
Bài đọc ngắn giữ lại các câu 35 đến 40 được kết nối bởi lời khuyên phải sẵn sàng. Thông qua các môn đệ tụ tập quanh Chúa Giêsu, những lời khuyên dành cho các cộng đoàn đầu tiên đang chờ đợi sự trở lại vinh hiển của Người. Lời mời giữ đèn thắp sáng rất gợi cảm với những thính giả sống trong thời đại mà một ngọn đèn chỉ sáng được nếu người ta đều đặn và cẩn thận châm dầu. Việc nhấn mạnh về thời gian chờ đợi dài cho thấy những người nhận Tin Mừng không còn hy vọng về sự trở lại trong tương lai gần. Tuy nhiên, chờ đợi kéo dài không có nghĩa là có thể ngủ quên.
Ngược lại, việc chờ đợi phải tích cực (không bỏ trang phục phục vụ) để sẵn sàng mọi lúc, vì không ai biết giờ chủ nhà trở về. Tình huống thứ hai, một lỗ hổng mở trong tường nhà, giúp hiểu qua hình ảnh khác về sự cần thiết của việc cảnh giác liên tục để không bị bất ngờ. Hai lần, những người đầy tớ cảnh giác được tuyên bố là "có phúc" (câu 37-38). Phần thưởng hứa cho họ thật phi thường: chính chủ nhà sẽ phục vụ những đầy tớ trung thành. Trong bữa ăn chia tay trước Cuộc Thương Khó, Chúa Giêsu tỏ mình như chủ nhà phục vụ (22, 27).
Có trách nhiệm khi chủ nhà vắng mặt
Trong bài đọc dài, đoạn trích được mở rộng bằng hai đoạn khác. Ở đầu, bằng các câu 32-34 thuộc phần dạy về việc sở hữu của cải (câu 22-34). Lời mời từ bỏ của cải trần thế bằng cách chia sẻ với những người thiếu thốn nhắc nhở chúng ta về kết luận của đoạn đã đọc chủ nhật trước. Có thể thấy đây là minh họa cho ý nghĩa "làm giàu cho Thiên Chúa" (12, 21).
Phần thứ hai của bài đọc dài được mở đầu bằng câu hỏi của Phêrô (12, 41). Câu hỏi không liên quan đến ý nghĩa dụ ngôn Chúa Giêsu vừa kể (câu 36-40), nhưng về đối tượng được nhắm đến. Phêrô dường như cảm thấy rằng việc sẵn sàng trong mọi hoàn cảnh và làm mình xứng đáng được chủ nhà phục vụ không phải là nhiệm vụ dễ dàng. Để trả lời, Chúa Giêsu nêu ra tình huống quản lý rất cụ thể. Người không còn nói về bất kỳ đầy tớ nào, nhưng về người có trách nhiệm chăm sóc phúc lợi của những người khác. Như trong ví dụ về những đầy tớ cảnh giác, người quản lý hoàn thành nhiệm vụ trung thành được tuyên bố là "có phúc". Anh ta cũng sẽ được thưởng bằng việc thăng chức lên vị trí cao hơn, dấu hiệu cho thấy anh ta được chủ nhà tin tưởng hơn. Ba trường hợp hành vi thiếu sót sau đó được mô tả chi tiết. Hình phạt dành cho những kẻ lạm dụng qquyền lực được đánh giá theo ý định của họ khi hành động.
Câu cuối cùng (câu 48) mở ra viễn cảnh về sự phán xét sẽ khắt khe hơn với người "đã được giao phó nhiều". Đây là câu trả lời rõ ràng cho câu hỏi của Phêrô. Tất cả những ai đã nhận được lời mời cứu độ sẽ phải tính sổ, nhưng sẽ đòi hỏi nhiều hơn từ những người đã thực hiện trách nhiệm.
Gợi ý cho suy ngẫm nhóm: Câu hỏi của Phêrô có thể được giữ lại để mở cuộc thảo luận về các văn bản khác.
Marie-Elisabeth Kiessel
Bài Giảng : Hạnh phúc ở đâu?
"Phúc cho dân tộc có Chúa làm Thiên Chúa", thánh vịnh ca ngợi, trong khi từ "có phúc" xuất hiện ba lần trong đoạn Tin Mừng. Hạnh phúc, mối bận tâm của đương thời chúng ta, những người tìm kiếm bằng nhiều cách. Điều gì là "tin mừng" và con đường hạnh phúc trong mắt Chúa?
Chủ nhật trước đã nói về người tích trữ trong kho lúa và sẽ chết trong đêm đó: trí khôn dân gian đã chuyển tải bài học bằng cách nhận xét rằng chưa bao giờ thấy két sắt theo sau linh cữu... Thánh Luca vừa nhắc nhở chúng ta lời Chúa Kitô: "của báu các con ở đâu, thì lòng các con cũng ở đó". Vậy hãy tìm kiếm kho báu được chỉ cho chúng ta hôm nay...
Nhờ đức tin
Một điệp khúc đã xuyên suốt bài đọc thứ hai: "nhờ đức tin". Tác giả trước tiên nhắc nhở đức tin là cách sở hữu điều mình hy vọng, biết điều mình không thấy. Vậy đó đồng thời là hy vọng và tin tưởng. Đức tin không được chứng minh bằng lý luận nhưng bằng chứng tá, và thư gửi người Do thái trích dẫn cả một loạt trong lịch sử dân Thiên Chúa. Bắt đầu với Abraham, cha chúng ta trong đức tin, người đã đáp lại tiếng gọi của Thiên Chúa và rời bỏ xứ mình không biết mình đi đâu (dấu hiệu, một nhà bình luận hóm hỉnh thêm vào, ông đã đi đúng hướng). Rồi Sara, vợ ông, lâu không sinh con: bất chấp tuổi già, nhờ đức tin, bà đã trở thành mẹ của dòng dõi đông đảo, bắt đầu từ Isaac.
Nhưng Isaac này, cũng như con trai Giacóp, đã không thấy việc thực hiện các lời hứa của Thiên Chúa. Lịch sử dân tộc này, tổ tiên chúng ta trong đức tin vào Thiên Chúa duy nhất thật cảm động với những lần trung thành và phản bội - sách Khôn Ngoan đã nhắc nhở chúng ta về đêm giải thoát vượt qua: hoàn cảnh người Híp-ri thật bi thảm ở Ai Cập, nhưng họ đã tin vào lời hứa thiêng liêng và họ vui mừng.
Có thể thêm nhiều chương vào lịch sử này, và nó tiếp tục đến chúng ta, qua cuộc sống, cái chết và sự phục sinh của Chúa Kitô, với sự tiếp nối của các môn đệ suốt các thế kỷ Giáo hội. Chúng ta là người thừa kế của niềm tin không lay chuyển này vào Thiên Chúa. "Đừng sợ, đàn nhỏ bé, Chúa Giêsu nói với chúng ta: Cha các con đã ưng ban Nước trời cho các con". Trang sử mới nào chúng ta có thể viết, "nhờ đức tin"?
Phúc cho người đầy tớ...
Đức tin không phải chủ nghĩa lạc quan mù quáng, nhưng có một người bạn đồng hành cần thiết: việc phục vụ. "Phúc cho người đầy tớ chủ nhà thấy đang thức canh, mặc áo phục vụ... Chủ nhà sẽ mời anh ta ngồi bàn để phục vụ anh ta..."
Đó chính là con đường hạnh phúc theo Chúa Kitô và theo toàn bộ Thánh Kinh. Tin tưởng vào Thiên Chúa và phục vụ tha nhân không thể tách rời. "Không đủ nói 'Lạy Chúa, lạy Chúa', Chúa Giêsu còn nói, phải làm theo ý Cha trên trời". Cầu nguyện và đức tin dẫn đến sự tỉnh thức, cảnh giác và sẵn sàng nắm lấy tạp dề phục vụ..
Chủ nhà sẽ mời chúng ta ngồi vào bàn Thánh Thể để chính Người phục vụ chúng ta. Chúng ta sẽ có phúc nếu đón nhận Người trong niềm tin và đặt tài sản, khả năng được giao phó vào việc phục vụ người khác!